Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 338: Ngang nhiên cướp đoạt




Mọi người hít vào một hơi, tất cả đều cảm thấy không thể tin được.

Lâm Nhất nhìn Huyết Đồ và Mai Tử Hoạ hùng hổ hăm doạ, thản nhiên nói: “Một vật vô chủ thôi, nói cứ như hai đại tông môn các ngươi làm rơi ở đây vậy”.

“Nhưng không phải ai cũng có thể lấy vật vô chủ này!”

Huyết Đồ sầm mặt, vung tay lên quát: “Giết hắn!”

Vèo!

Trong nháy mắt có rất nhiều bóng người xuất hiện, Huyết Vân Môn và Kim Diệm Tông mỗi bên có bốn cao thủ Tiên Thiên ngũ khiếu xông về phía Lâm Nhất cùng lúc.

Khí thế mạnh mẽ toát ra từ tám người, đủ loại sát chiêu ùn ùn đánh tới.

Lúc ra tay, vẻ tàn nhẫn trên mặt họ khiến ai ai cũng phải kinh hãi.

Lâm Nhất nheo mắt, nét mặt cười như không cười, trong mắt loé lên tia sáng lạnh.



Hôm nay, hắn sẽ không sợ hai đại tông môn này!

“Không ngờ tiểu tử này không né tránh, đúng là muốn chết mà!”

Đòn tấn công của tám cao thủ Tiên Thiên ngũ khiếu đánh trúng Lâm Nhất cùng lúc, tạo thành tiếng nổ ầm vang liên hồi. Một đòn đáng sợ như thế, ngay cả cao thủ Tiên Thiên thất khiếu cũng phải cân nhắc kĩ.

“Chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?”

Nhưng Lâm Nhất lại cười khẩy như không có chuyện gì.

Tám người hơi kinh hãi, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.



Khi họ đang định lùi lại, Lâm Nhất thầm khịt mũi, một luồng uy thế cuồng bạo từ trên người hắn phóng thẳng lên trời.

Trong phút chốc, bầu trời đột nhiên trở nên u ám, mây đen dày đặc chuyển động liên tục.

Khi một tia chớp cắt ngang bầu trời, toàn thân Lâm Nhất chấn động, một tiếng rống như sấm vang lên trong cơ thể hắn, uy thế Lôi Viêm bùng nổ như con thú dữ bị nhốt lâu ngày.

Tám cao thủ Tiên Thiên ngũ khiếu đồng thời bị đánh bay ra ngoài, khoé miệng ai cũng chảy máu.

Sau khi rơi xuống đất, họ ngẩng đầu lên nhìn Lâm Nhất, vẻ kinh sợ lập tức thoáng qua trong mắt họ: “Đây là...”

Chỉ thấy toàn thân Lâm Nhất óng ánh như viên ngọc tím, hai mắt đỏ ngầu lập loè ánh lửa.

Khí thế cuồng bạo làm hắn trông như chứa đựng áp lực khổng lồ.

Đó là Lôi Viêm Chiến Thể hoàn mỹ, dùng uy áp thuần tuý của thân thể khiến người ta kinh sợ hãi hùng, không dám nhìn thẳng.

Trong tiếng hét phẫn nộ, Lâm Nhất siết chặt năm ngón tay, sức mạnh cuồn cuộn chấn động giữa quyền mang, phóng ra Lôi Viêm yêu diễm.

“Chết đi!”

Quyền mang nổ tung, khí mang đáng sợ ẩn chứa kiếm kình, Lâm Nhất tung một cú đấm làm cho bụi bặm bốc lên đầy trời, cuồn cuộn như nước sông Trường Giang.

Đây là cú đấm đầu tiên hắn dồn hết toàn lực đánh ra sau khi luyện thành Tử Diên Kiếm Quyết và Lôi Viêm Chiến Thể hoàn mỹ.

Chỉ với một cú đấm, nó đã bộc phát lực sát thương còn kinh khủng hơn sát chiêu mạnh nhất Mãnh Hổ Quyền ngày trước.

Đất đá bay đầy trời, cuồng phong gào thét.

Tám cao thủ Tiên Thiên ngũ khiếu đến từ Huyết Vân Môn và Kim Diệm Tông vốn đã bị Lâm Nhất gây chấn thương, khi thấy cú đấm này đánh tới, vẻ hoảng sợ lập tức loé lên trong mắt họ. Họ cố nén chấn động, ra tay đỡ đòn.

Bùm!

Mặt đất lập tức nứt toạc, trong tiếng nổ vang như sấm, cả tám người bị đánh bay ra ngoài cùng lúc.

Sau khi rơi xuống đất, họ lại lùi nhanh ra sau mấy bước vẫn chưa thể đứng vững. Phụt, mấy người Huyết Vân Môn phòng ngự kém đồng thời hộc ra một búng máu.

Chỉ một cú đấm đã đánh lui tám cao thủ ngũ khiếu.

Người ra tay chỉ mới là một thiếu niên Tiên Thiên tứ khiếu, không thể không nói cảnh tượng này khiến người ta rất chấn động.

“Đủ mạnh đó, nhưng vẫn chưa là gì so với Phá Quân Quyền của ta!”

Mai Tử Hoạ tính vốn kiêu ngạo, hắn ta khịt mũi, không đợi Huyết Đồ và người của Huyết Vân Môn có phản ứng đã xông lên đầu tiên.

Bùm!

Hắn ta nhảy lên cao, tung một cú đấm về phía Lâm Nhất.

Quyền mang bùng nổ, uy thế mạnh mẽ từ hắn ta tản ra bốn phương tám hướng, thoạt nhìn như uy thế của một người trấn áp cả thiên quân vạn mã.

Chỉ xét về mặt khí thế thì nó còn mạnh hơn cú đấm của Lâm Nhất vừa rồi.

“Hay lắm!”

Lâm Nhất nhướng mày, muốn liều một trận để bù đắp những uất ức trong quá khứ.

Hắn giơ tay đỡ đòn mà không hề nghĩ ngợi.

Oành!

Quyền mang chạm nhau, mặt đất dưới chân hai người bị nứt ra vì dư chấn, sau đó nứt toác.

Bụi đất tung bay, vô số đá vụn xoáy lên cao dưới lực đẩy của dư chấn.

Bang bang bang!

Hai người không đổi sắc mặt, tay đánh không ngừng, lực đấm ngày càng mạnh, kình khí chấn động lại nghiền đá vụn bay lên xung quanh thành bột phấn.

Trong phút chốc, hai người đã tung mười cú đấm, khí thế động thời vô cùng đáng sợ.

Mai Tử Hoạ chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể xao động, cánh tay đau nhức, mắt lộ vẻ kinh ngạc: “Sao có thể?”

Không ngờ quyền mang của Lâm Nhất lại hoàn toàn áp chế hắn ta, cao hơn hắn ta một bậc từ đầu tới cuối trận.

Dù hắn ta có thi triển Kim Diễm Quyết điên cuồng đến đâu cũng không thể cứu vãn. Sau mười cú đấm, linh nguyên dâng lên trong cơ thể hắn ta đã mơ hồ có khuynh hướng hỗn loạn.

“Chỉ có chút bản lĩnh này sao? Ta mới làm nóng người thôi”.

Lâm Nhất cười nhếch mép, Tử Diên Hoa trong cơ thể nở rộ rực rỡ, lại thêm một dòng linh nguyên tràn vào quyền mang.

Sức mạnh của cú đấm này lớn hơn gấp đôi so với uy lực vừa rồi.

Bùm!

Quyền mang chưa đến, chỉ uy thế thôi đã làm Mai Tử Hoạ bị chấn động văng ra ngoài.

Khi hắn ta rơi xuống đất, quyền mang đáng sợ đánh úp về phía hắn ta như con thú dữ điên rồ.

Mai Tử Hoạ không dám nghĩ nhiều, lập tức vỗ mạnh vào túi trữ vật, lấy Ma Viêm Kích ra đỡ đòn.

Soạt soạt soạt!

Mai Tử Hoạ lấy Ma Viêm Kích nghiền nát quyền mang, vì bất ngờ không kịp đề phòng, hắn ta lại tái mặt, lùi lại thêm mấy bước.

Vù!

Lâm Nhất vừa định đuổi qua thì bỗng có một tia huyết quang lặng lẽ bay tới từ đằng sau.

Nó như con rắn độc nham hiểm, cắn thẳng về phía cổ hắn.

Mắt Lâm Nhất loé lên, hắn xoay người, túm chặt lấy tia huyết quang bay nhanh như chớp kia.

Hắn nhìn kĩ lại, là Huyết Cốt Tiên trong tay Huyết Đồ, nó đã quấn lấy tay hắn từ lúc nào không hay.

“Xem ra ngươi đã lấy được khá nhiều thứ tốt ở Thanh Dương Giới, nhưng đấu với ta, ngươi vẫn còn non lắm”.

Huyết Đồ nở nụ cười âm trầm, Huyết Cốt Tiên mà Lâm Nhất đang nắm quấn quanh cả cánh tay hắn như xương sụn.

Vẻ mặt Huyết Đồ cực kỳ lạnh lẽo, từng dòng linh nguyên màu máu đổ vào trong Huyết Cốt Tiên.