Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 339: Khiêu khích




Huyết Cốt Tiên quấn quanh cánh tay Lâm Nhất lập tức siết chặt lại.

Hắn dùng sức mấy lần vẫn không thể thoát ra được, ngược lại Huyết Cốt Tiên quấn tay hắn càng siết chặt hơn.

Huyết Đồ cười khẩy: “Tiểu súc vật, chưa nhìn thấy huyền khí thượng phẩm đúng không, bị Huyết Cốt Tiên quấn lấy còn muốn tránh thoát, đúng là không có kiến thức”.

“Ăn kích đi!”

Mai Tử Hoạ hoàn hồn lại, thấy Lâm Nhất bị khống chế, trong mắt lập tức loé lên tia sáng lạnh.

Hắn ta thi triển huyền khí thượng phẩm trong tay đến mức mạnh nhất, sau đó chém một nhát.

Mũi kích nặng nề tựa ma diễm chậm rãi bốc cháy, một kích hạ xuống khiến không khí như cô đọng lại.

Không ổn!

Thấy hai nhân tài kiệt xuất của quận Thanh Dương cầm huyền khí thượng phẩm bao vây tấn công Lâm Nhất cùng lúc, trong lòng các cao thủ Tiên Thiên đứng xem ở phía xa bỗng chùng xuống, họ đều biết Lâm Nhất đang gặp nguy hiểm.



“Huyền khí thượng phẩm thực sự khiến người ta thèm muốn...”

Lâm Nhất nhìn Ma Viêm Kích tạo ra âm thanh kinh thiên động địa, trong mắt đầy khao khát.

“Nhưng muốn giết ta bằng cách này thì không dễ vậy đâu!”

Lên!

Trong tiếng hét giận dữ, Lâm Nhất trở tay nắm lấy Huyết Cốt Tiên, dùng hết toàn lực kéo mạnh một phát.

Soạt!

Huyết Đồ cầm chuôi roi chưa kịp phản ứng đã bị Lâm Nhất kéo bay lên cao, va mạnh về phía Mai Tử Hoạ.



“Trời ạ!”

“Sao có thể làm vậy được? Điều này cần sức lực mạnh tới mức nào, phải gần 10 vạn cân ấy chứ!”

“Lôi Viêm Chiến Thể hoàn mỹ, chắc chắn hắn đã luyện thành Viêm Ma Chiến Thể hoàn mỹ”.

Cứ thế kéo một cao thủ cầm huyền khí thượng phẩm bay lên cao, cảnh tượng đáng sợ như vậy khiến mọi người vô cùng kinh hãi.

Bùm!

Mai Tử Hoạ và Huyết Đồ va mạnh vào nhau, dưới sức va chạm cực lớn, cả hai đều hộc ra một búng máu.

Huyết Cốt Tiên trên cánh tay Lâm Nhất cùng lúc tuột xuống, hắn cử động tay, không có gì đáng ngại.

Sau khi Lôi Viêm Chiến Thể được kích hoạt, những chấn thương bên ngoài không thể thực sự làm hắn bị thương.

Nhưng sự khác thường của huyền khí thượng phẩm cần phải cẩn thận và đề phòng. Nếu là người có tu vi cao hơn, hắn đã không thể tránh thoát một cách dễ dàng như vậy.

“Chết tiệt!”

Lần này Mai Tử Hoạ và Huyết Đồ hoàn toàn bị Lâm Nhất chọc giận, sau khi đứng dậy, họ đồng thời xông về phía hắn.

Cả hai đều cầm huyền khí thượng phẩm, kết hợp với cảnh giới của họ, khí thế ấy cũng đủ làm người ta phải biến sắc.

Lâm Nhất ngoắc nhẹ tay, hộp đựng kiếm sau lưng hắn mở ra, sau đó hắn cầm chắc lấy Táng Hoa kiếm giữa vô vàn đoá hoa tường vi.

Keng!

Thân kiếm tựa nước mùa thu lướt qua trước mặt Lâm Nhất, hắn không hề nghĩ ngợi mà xông thẳng lên trước.

Lôi Âm kiếm pháp, Cuồng Phong... Phong Khiếu Như Lôi!

Cổ tay hắn run nhẹ, chín chín tám mốt tia kiếm quang lập tức chồng lên nhau, Tử Diên Kiếm Quyết đồng thời khởi động.

Lâm Nhất bật nhảy lên cao, chém một nhát về phía hai người, kèm theo đó là một tiếng sét đánh.

Keng keng!

Kiếm thế tản ra đâm thủng cả uy thế của hai người một cách dễ như trở bàn tay, khiến họ không đỡ nổi một đòn.

Mai Tử Hoạ và Huyết Đồ vừa chuẩn bị đánh trả lập tức biến sắc, cùng lúc thu chiêu phòng thủ.

Keng!

Uy thế của một kiếm chồng chất chín chín tám mốt tia lôi kiếm ảnh, hai người cố gắng chống đỡ chỉ cảm thấy tay đau ê ẩm, khó có thể cầm binh khí.

Lâm Nhất được thế không muốn bỏ qua, dùng Tử Diên Kiếm Quyết khởi động Táng Hoa kiếm trong tay, tạo ra luồng kiếm thế lớn mạnh.

Hắn thi triển vô số đòn tấn công vô song, cầm kiếm trong tay, khí chất của Lâm Nhất thay đổi hoàn toàn.

Mái tóc dài phấp phới, khuôn mặt tuấn tú lạnh như sương giá, giữa hai đầu lông mày tràn đầy sắc bén, trông hắn vừa phô trương vừa tự tin.

Keng keng keng!

Huyền khí thượng phẩm trong tay Mai Tử Hoạ và Huyết Đồ hoàn toàn không thể phát huy uy lực của huyền khí trước kiếm thế này. Nó bị tấn công từ bốn phía, lung lay sắp đổ như con thuyền lá lênh đênh bị bão quét.

Chẳng mấy chốc, trên người cả hai đã chồng chất vết thương, máu bắn tung toé.

Người kiếm hợp nhất, Bán Bộ kiếm ý!

Bỗng nhiên kiếm thế toàn thân Lâm Nhất thu lại, ngưng tụ thành một luồng kiếm thế sắc bén nặng nề hơn.

Uy thế trong kiếm tựa như hoà nhập với trời đất.

Một kiếm hạ xuống khiến Mai Tử Hoạ cầm Ma Viêm Kích quỳ phịch xuống đất.

Vèo!

Tiếp đó lại thêm một nhát kiếm, kiếm loé qua nhanh như chớp, Huyết Cốt Tiên trong tay Huyết Đồ văng ra.

Máu phun ra từ ngực hắn ta, lại một tia kiếm quang chém trúng miệng Huyết Đồ, để lại vết thương đáng sợ.

“Cút!”

Cùng lúc đó, hắn bật nhảy đá một phát khiến Mai Tử Hoạ quỳ rạp dưới đất định đứng lên bay thẳng ra ngoài.

Bịch!

Hắn ta như một món đồ bỏ đi, cứ thế bị Lâm Nhất đá bay, trông cực kỳ thảm hại.

Kiếm chém Huyết Đồ, chân đá Mai Tử Hoạ!

Không ngờ hai nhân tài kiệt xuất của quận Thanh Dương bắt tay đối địch lại rơi vào kết cục này trong tay Lâm Nhất.

Điều này khiến các võ giả Tiên Thiên đến từ bốn phương đều sợ hãi, không ai ngờ lần này lại có kết quả như vậy.

Keng!

Cổ tay Lâm Nhất run lên, Táng Hoa kiếm xoay nửa vòng rồi bị hắn cắm xuống mặt đất trước mặt.

Thân kiếm liên tục chấn động, kiếm ý còn sót lại vẫn khiến người ta phải kinh hãi.

“Các vị định đứng xem đến khi nào?”

Lâm Nhất khoanh tay trước ngực, mỉm cười nhìn các cao thủ Bán Bộ Huyền Quan của hai đại tông môn.

Đáng lẽ Huyết Vân Môn và Kim Diệm Tông mỗi bên đều có hai cao thủ Bán Bộ Huyền Quan, nhưng cả hai tông môn đều có một người bị thương dưới ma động, đến giờ vẫn chưa bình phục.

Chỉ còn hai trưởng lão duy trì toàn cục.

Lâm Nhất nhìn hai người này, trong mắt đầy ý chí chiến đấu.

“Mẹ kiếp, tiểu tử này điên rồi sao?”

“Không ngờ hắn lại khiêu khích cao thủ Bán Bộ Huyền Quan, hắn thực sự không sợ chết à?”

“Ta thấy lúc nãy hai trưởng lão kia đã chuẩn bị ra tay, họ đã nhịn nãy giờ vì sợ làm Mai Tử Hoạ và Huyết Đồ bị thương!”

Đá bay Mai Tử Hoạ, kiếm chém Huyết Đồ!

Chẳng ai ngờ được Lâm Nhất vẫn chưa có ý định dừng tay, còn khiêu khích hai cao thủ Bán Bộ Huyền Quan.

Trưởng lão Bán Bộ Huyền Quan của Kim Diệm Tông và Huyết Vân Môn nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc từ trong mắt đối phương.

Một lát sau.