Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3654




“Không làm gì cả, đưa cô đi giết người!”

Lâm Nhất nhếch khóe miệng, Kim Ô Cửu Biến vận chuyển, dòng khí màu vàng dồi dào bọc lấy Bùi Tuyết lao vọt lên trời.

Ầm!

Nửa canh giờ sau, hai người đáp xuống, phía trước bọn họ có một tầng mây đen nhánh cản đường, đó là một đám Ma Thứu đông nghịt.

“Ô hô, đây không phải đôi cẩu nam nữ đó sao? Lại tự chui đầu vào lưới…”

Tầng mây cuồn cuộn, trên lưng Ma Thứu có mọt giọng nói đùa cợt vang lên, người nói chuyện khoác chiến giáp màu vàng, có địa vị cực cao trong đám người này. Hắn ta là nhân tài của chiến giới Thần U, chiến giáp trên người cũng là chiến giáp Huyền Quang danh tiếng lẫy lừng, trong Thần U Giới chỉ có người lập được chiến công mới có tư cách sở hữu.

“Ngươi đang nói ai?”

Bùi Tuyết nổi giận, gương mặt xinh đẹp tái mét.

“Ha ha, một ma đầu thiếu niên tâm địa độc ác, giết người như ngóe, một yêu nữ mê hoặc lòng người, dụ dỗ người khác, nói hai ngươi là cẩu nam nữ không còn gì thích hợp hơn”, một người trẻ tuổi mặc áo xám ở bên cạnh thanh niên mặc giáp vàng lên tiếng. Hắn ta có gương mặt tuấn tú, tóc dài tung bay, đứng trong tầng mây nhìn chằm chằm Bùi Tuyết, lạnh lùng nói.

“Đám tôi tớ của chiến giới Thần U đừng có khinh người quá đáng! Đợi ra khỏi con đường thông thiên đến đại thế, các ngươi sẽ phải chịu sự trả thù!”, Bùi Tuyết lạnh giọng nói.

“Thú vị”.

Thanh niên áo xám cười mỉa: “Chưa nói tới các ngươi không thể nào chạy thoát khỏi khu vực này, cho dù có thoát được thật, chẳng lẽ chiến giới Thần U bọn ta không có nội tình ở đại thế hay sao?”

“Hai người các ngươi một người giấu quả Thần Huyết, một người có bảo cốt Chân Long, tam đại chiến giới liên thủ mà còn mong sống sót rời đi, không biết có phải đầu óc bị lừa đá hay không! Hãy ngoan ngoãn quỳ xuống cầu xin, có lẽ còn có một cơ hội sống”.

Trong tầng mây lại có người khinh thường nói.

Thanh niên áo xám nhìn chằm chằm Bùi Tuyết từ trên cao, lộ ra nụ cười dâm tà, khẽ giọng nói: “Nghe nói tộc các cô có rất nhiều cách hầu hạ người khác, nếu ngoan ngoãn đi theo ta… có lẽ ta có thể nói vài câu với chiến tướng đại nhân, giữ cho cô một mạng”.

“Cút!”

Bùi Tuyết tức đến run rẩy cả người, nghiến răng quát giận.

“Ha! Ha! Ha!”

Trong tầng mây lập tức vang lên những tiếng cười suồng sã, những ánh mắt không kiêng dè, không hề sợ hãi, hoàn toàn không để Lâm Nhất và Bùi Tuyết vào mắt.

Chỉ là hai con kiến mà thôi, đối phó giới vực cấp cao có lẽ có chút bản lĩnh, nhưng trong mắt chiến giới bọn họ thì không đáng nhắc tới, kiến vẫn chỉ là kiến, chẳng qua hơi to mà thôi.

“Chiến giới Thần U ở đây, còn không quỳ xuống xin tha!”

Trong tầng mây, thanh niên giáp vàng có bộ dạng thủ lĩnh quát giận bằng giọng vô cùng uy nghiêm, chấn động tám hướng, vang vọng trời xanh.

Giọng nói đó đinh tai nhức óc, không ngừng vang vọng giữa đất trời, trong nháy mắt đã truyền xa nghìn dặm. Hắn ta đang uy hiếp Lâm Nhất, cũng là nhân đó thông báo cho Niếp Huyền, đã tìm thấy người cần tìm.

“Cô muốn giết ai?”

Lâm Nhất dời mắt khỏi ma vân phía xa, nhỏ giọng hỏi bên tai Bùi Tuyết.

“Đều đáng giết!”

Bùi Tuyết tức giận, bất giác nói, nhưng nói xong lại có chút hối hận.

Không ngờ Lâm Nhất lại gật đầu, lộ ra ý cười, trong mắt có tia sáng sắc bén thản đãng không kiêng dè. Hắn khẽ giọng nói: “Không sai, quả thật tất cả đều đáng giết… Vậy thì không chừa lại một ai!”

Hắn đã động sát tâm, muốn khiến máu của người trong chiến giới vãi khắp bầu trời.