Lâm Nhất rất phô trương, không hề che giấu sát ý của mình.
Ở phía trên tầng mây, đám người cao cao tại thượng kia cũng nghe thấy, sau đó có tiếng cười khẩy và khinh thường vang lên giữa không trung.
Thanh niên áo xám cười xấu xa muốn bắt Bùi Tuyết hầu hạ mình trước đó lạnh lùng nói: “Giết chúng ta? Còn không chừa một kẻ nào? Hừ, thứ không biết sống chết, đợi lát nữa bắt được ngươi, ta sẽ khiến ngươi muốn chết cũng không được, ngươi sẽ được biết thủ đoạn của chiến giới Thần U ta thôi”.
Thanh niên mặc giáp vàng uy nghiêm, tỏ vẻ khinh thường, thản nhiên lên tiếng: “Mới thắng được hai tên quân tôm tiểu tướng đã tưởng mình vô địch à? Lát nữa giới tử của chiến giới Thiên Càn đến, cho ngươi một bạt tai ngay trước mặt hắn ta, ta nghĩ vẻ mặt của hắn ta sẽ đặc sắc lắm”.
“Ăn nói thật hùng hồn, ta nghĩ các ngươi nên lo mà trốn trước đi, có lẽ còn có được vài người sống”, Lâm Nhất lạnh lùng nhìn đám người trong tầng mây.
“Sâu kiến! Câm miệng!”
Trên bầu trời, thanh niên giáp vàng nổi giận, hắn ta hét lên một tiếng như sấm đánh giữa trời mây.
Ầm!
Mây mù dày đặc trên bầu trời bị phá vỡ, ngay khi tầng mây rách ra, một bầy ma thứu đông nghịt xuất hiện. Trên mỗi con ma thứu đều có một người đang ngồi, kẻ cầm đầu chính là bảy tên thuộc hạ của Thú Vương Niếp Huyền đến từ chiến giới Thần U. Tất cả bọn họ đều có phong thái hiên ngang, khí chất bất phàm, trên người quanh quẩn khí tức mạnh mẽ.
“Bất cứ kẻ nào cũng không được phép khinh nhờn sự uy nghiêm của Chiến giới. Đồ sâu kiến, ngươi đã phạm phải tội chết tày trời!”, thanh niên áo xám bên cạnh thanh niên giáp vàng nhìn về phía Lâm Nhất, trong mắt có ánh sáng lạnh phun trào.
“Sâu kiến? Ta thấy ngươi mới là sâu kiến đấy, có điều là bay cao hơn thôi, có lẽ ngay cả sâu kiến cũng không bằng nữa”, Lâm Nhất nhếch mép cười nhạo, trong mắt tràn đầy khinh bỉ.
Ầm!
Thanh niên áo xám lập tức nổi giận, sát ý trong mắt tăng vọt, phù văn trong bốn vùng khí hải chuyển động, toả sáng rực rỡ.
Lâm Nhất lĩnh ngộ ý chí Nhật Nguyệt, tầm nhìn phóng đại, cũng đã nhìn thấy rõ phù văn trong vùng khí hải của những nhân tài kiệt xuất Chiến giới này. Trên thực tế chúng là Linh văn được vẽ bằng bí thuật, sau đó rèn luyện bằng địa bảo thiên tài lâu ngày, có tác dụng dưỡng khí hải.
Tuy rằng nó hoàn toàn không thể so sánh với hoa Tinh Ma trong cơ thể Lâm Nhất, nhưng vẫn có ưu thế cực lớn so với các nhân tài kiệt xuất giới vực cấp cao kia.
“Bất cứ kẻ nào cũng không được phép khinh nhờn sự uy nghiêm của Chiến giới, kẻ nào dám, giết không tha!”
Thanh niên giáp vàng lạnh lùng nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Thác Hải, ngươi đi giết hắn đi!”
Thanh niên áo xám được gọi là Thác Hải vuốt nằm đáp: “Rõ!”
Vẻ giận dữ trong mắt hắn ta biến mất, quay trở lại bình tĩnh, chỉ còn sát ý và ánh sáng lạnh không ngừng phun trào.
Khuôn mặt xinh đẹp của Bùi Tuyết khẽ biến sắc, trong lòng sợ hãi, nhiều nhân tài kiệt xuất Chiến giới như vậy, còn có bầy yêu thú kia, hoàn toàn không nên cậy mạnh nghênh địch trực diện.
“Đừng bốc đồng, đi nhanh lên, nếu ngươi vẫn không chịu đi, tên Thú Vương Niếp Huyền kia sẽ đến thật đấy”, nàng ta đứng bên cạnh Lâm Nhất nói nhỏ.
“Đi được à? Một con kiến thôi, ngươi hãy ngoan ngoãn đợi đó cho ta!”
Thanh niên áo xám lao tới, tốc độ của hắn ta rất nhanh, trên người phát ra ánh sáng đen đáng sợ. Đó là u ảnh được ngưng tụ từ hàn quang, vô cùng khủng khiếp, không khí ở những nơi nó đi qua đều đóng băng rồi vỡ vụn, bay thẳng đi như những ngôi sao lạnh lẽo.
Những ngôi sao này đều ẩn chứa năng lượng cô đọng vô hạn, có thể nổ tung làm nhân tài kiệt xuất cùng cảnh giới bị thương bất cứ lúc nào.
Công pháp này có tên là Vạn Tinh Quyết, chính là chiêu sát thủ đã giúp chiến giới Thần U tung hoành trên con đường thông thiên.
“Quỳ xuống!”
Thanh niên áo xám hét lên một tiếng, hắn ta lao tới trên đầu Lâm Nhất, sau đó vung tay lên, vô số ngôi sao tập hợp vào trong lòng bàn tay hắn ta, cấu thành một ấn ký cổ xưa.
Trên bầu trời, thanh niên giáp vàng và lũ đồng bọn đều nở một nụ cười khinh thường trên khoé môi.
Thác Hải thi triển bí thuật của chiến giới Thần U, thuật Toái Tinh, dùng Vạn Tinh Quyết thôi động có thể khiến yêu thú Vương Giả cũng phải cúi đầu.
Đồ sâu kiến này chưa từng gặp loại bí thuật kiểu này, dám để Thác Hải xuất hiện trên đầu mình, giờ thì hắn có muốn chạy cũng không được.