Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3704: Ta không đợi lâu như vậy được




Hắn hít sâu một hơi, sau khi nuốt một viên thuốc, hắn mới lẳng lặng vận chuyển Thương Long Thánh Thiên Quyết. Mãi một lúc lâu sau, mặt hắn mới dần khôi phục sắc hồng, có điều khí huyết đã hao tổn lúc trước vẫn như muối bỏ biển.

“Chẳng lẽ võ học Thánh Linh cũng có sự khác biệt?”, khí huyết vừa thoáng khôi phục, Lâm Nhất chợt nghĩ đến lời của Bùi Tuyết trước đó, bèn hỏi.

“Đương nhiên rồi!”

Bùi Tuyết trầm ngâm nói: “Võ học Thánh Linh, Thần thánh hữu linh há là lời nói suông. Điểm khác biệt lớn nhất khiến nó vượt trội Tạo Hóa chính là trong võ học sẽ sinh linh, nếu như chỉ là hung thú bình thường, võ học cấp sinh linh sẽ ít mạnh mẽ hơn, còn ngươi thì…”

Nàng ta muốn nói lại thôi, chợt dừng lại giây lát rồi cười nói: “Bất kể là Kim Ô hay Ngân Hoàng thì đều là thần thú Thái Cổ, đương nhiên phẩm cấp sẽ không thấp, đây là ưu điểm và cũng là khuyết điểm, ta không nói trước, ngươi cứ đợi lát nữa sẽ biết”.

“Thần bí vậy à?”

Lâm Nhất dán ngọc giản tại mi tâm, ngay lập tức, một luồng tin tức dũng mãnh tràn vào đầu hắn. Đủ loại huyền bí về Nhật Nguyệt Thần Quyền tựa như biển lớn mênh môn tưới vào ý thức.

Ông!

Tin tức quá nhiều khiến Lâm Nhất cảm thấy đầu óc đau nhức không thôi, không cách nào tiếp nhận nỗi.

Hắn nhìn sơ qua một lượt rồi vội vàng lui về sau, gỡ ngọc giản khỏi mi tâm. Mắt hắn tối xuống, trong mắt tràn đầy mê man, hơn nữa ngày, ánh mắt hắn mới dần sáng lên, khôi phục sự minh mẫn.

“Đáng sợ, ta mới chỉ xem sơ mà thôi!”

Lâm Nhất thở dài thườn thượt, võ học cấp Thánh Linh quả thật phiền toái!

“Hừ, trước đó ta đã nói rồi mà… cảnh giới Thiên Phách không cách nào chạm đến võ học Thánh Linh được”, Bùi Tuyết cười hì hì nhìn hắn, khóe miệng hơi vểnh lên, lộ ra một chút đắc ý.

“Quả thật”, Lâm Nhất gật đầu tỏ vẻ đồng tình.

Đồng thời hắn cũng hiểu được lời vừa rồi của Bùi Tuyết là có ý gì.

Nhật Nguyệt Thần Quyền có song linh, quả thật rất hiếm thấy trong võ học cấp Thánh Linh, hiển nhiên, uy lực không cần phải bàn, nhưng muốn tuy luyện lại vô cùng rắc rối, thậm chí không cách nào tu luyện được, đương nhiên, việc này là nhằm vào cảnh giới Thiên Phách.

Tu luyện võ học cấp Thánh Linh cần tu linh trước, sau khi có linh, võ học tựa như người có hồn phách, một khi nắm giữ thành công thì sẽ hiểu được võ học dưới Tạo Hóa chẳng khác nào cái xác không hồn, mục nát, vô lực, sự chênh lệch về đẳng cấp không thể diễn tả bằng lời được.

Đât là một thế giới hoàn toàn mới, có thể nói như vượt qua một vùng trời khác.

Tu linh cần vận chuyển toàn bộ khí huyết, rót khí huyết vào hư ảnh Kim Ô và Ngân Hoàng, khiến chúng càng thêm cô đọng, chân thật.

Những người khác chỉ cần tu một “linh”, còn Lâm Nhất thì phải tu luyện hai cái, mà còn là Kim Ô và Ngân Hoàn. Chỗ huyền diệu của võ học Thánh Linh nằm ở chỗ linh của võ học, nếu không có linh, tất cả đều vô nghĩa.

“Được rồi, Móng Heo To, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi. Ta nghĩ trong khoảng thời gian ngắn, ngươi không thể tu luyện Nhật Nguyệt Thần Quyền được đâu, đợi đến Thánh Tuyền Linh Trì hẳn sẽ có biến số”, Bùi Tuyết bí rõ Lâm Nhất đã hao tổn rất nhiều khí huyết nên định đến gần đỡ hắn.

Nàng ta sợ đối phương nhìn ra sự quan tâm của mình, lại nói nàng ta chưa từng có kinh nghiệm về mặt này, cũng chưa ở bên cạnh nam nhân nào khác, nên chỉ biết cúi đầu, thấp giọng nói.

“Thánh Tuyền Linh Trì có biến số gì?”, Lâm Nhất nghi ngờ hỏi.

“Sâu trong Thánh Tuyền Linh Trì có khả năng sinh ra Cửu Diệp Thánh Liên, đó là tiên dược Thượng Cổ, có lai lịch bất phàm. Ngươi chỉ cần nuốt một quả, khoan nói đến những diệu dụng khác, chỉ riêng khí huyết thôi có lẽ đã đủ để ngươi tu hành Nhật Nguyệt song linh”, Bùi Tuyết kiên nhẫn giải thích.

“Ta không đợi lâu như vậy được”.

Lâm Nhất lắc đầu, hắn vỗ nhẹ lên túi trữ vật, lấy ra một bình rượu.

“Đây là cái gì?”