Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3705: Tiếp tục thôi!




“Thiên Niên Hỏa”, Lâm Nhất nói với vẻ nghiêm túc, hắn chỉ có một lọ rượu ngon bực này mà thôi, vốn không dám dùng đến.

“Thần tửu của gia tộc Mạch Thị à?”, Bùi Tuyết trợn tròn mắt, không dám tin vào thứ trước mắt mình.

Ùng ục!

Lâm Nhất tưới mấy ngụm, hắn không có nhiều thời gian chắt lọc Thái Dương Chân Hỏa trong đó ra, nên đã lựa chọn trực tiếp luyện hóa.

Xoạt!

Sắc mặt của hắn thoáng chốc đỏ bừng lên, toàn thân như củi khô gặp lửa, phần trán nóng đỏ cả lên. Huyết khí dồi dào theo từng giọt rượu cuộn trào trong thân thể, tựa như một ngọn lửa hừng hực đang không ngừng thiêu đốt.

Loại cảm giác này cũng rất đặc biệt.

“Rượu ngon!”

Hai mắt Lâm Nhất lóe sáng, cảm giác vô cùng sảng khoái.

Bùi Tuyết đã sớm lui ra xa, thời điểm còn chưa lui ra, nàng ta cảm giác quần áo của mình dường như muốn bốc cháy, quả thật rất thần kỳ, vừa rồi, huyết khí của Lâm Nhất đã khô cạn, nhưng bỗng chốc lại bùng lên như bếp lửa vậy.

Nhật Nguyệt Đồng Huy!

Lâm Nhất dùng hai tay kết ấn, khoảnh khắc ấn thành, hắn liền đẩy mạnh về phía trước.

Ầm!

Minh Nguyệt cùng Hạo Nhật đồng thời bay lên, hắn khoanh chân ngồi xuống, tắm mình trong ánh sáng nhật nguyệt. Lâm Nhất bắt đầu vận chuyển khí huyết theo như bí pháp trong ngọc giản, từ từ rót vào Kim Ô và Ngân Hoàng.

Hắn đồng thời tu luyện song linh nên tiến triển rất chậm.

Nửa ngày trôi qua, Kim Ô và Ngân Hoàng có kích cỡ to bằng bàn tay đã xuất hiện quanh thân hắn, chúng tựa như những đứa trẻ, trông rất yếu ớt, không triển lộ hào quang.

Nhưng chúng lại rất có linh tính, tiếng kêu của chúng non nớt mà chân thật, khiến người ta lấy làm kỳ quái.

C-K-Í-T..T...T! C-K-Í-T..T...T!

Kim Ô và Ngân Hoàng lớn cỡ bàn tay bay vòng quanh Lâm Nhất, líu ríu không ngừng, trông tràn đầy sinh khí.

Dáng vẻ chúng trông rất thảm, không hề có một chút phong thái của thần thú, xấu vô cùng, hệt như hai con chim sẻ, ngay cả lông còn chưa mọc đủ. Đôi cánh của chúng trông có vẻ non nớt, lông vũ có màu sắc pha tạp, một bên là sẻ đất màu vàng úa, một bên là sẻ đất màu trắng, bẩn hệt như vừa lăn từ trong ổ bùn ra.

Lâm Nhất tắc lưỡi, tỏ vẻ kinh ngạc, đám nhóc này xấu như vậy, đừng nói là chim sẻ, e rằng ngay cả chim sẻ cũng khinh thường chúng.

“Thánh Linh như vậy vốn không có bất kỳ sức chiến đấu nào, tuy nhiên, phương hướng là chính xác, xem ra khí huyết tẩm bổ ngàn năm đúng là đủ, phương pháp tu luyện của ta không có vấn đề, có điều… Thật sự quá xấu!”

“Tiếp tục thôi!”

Ừng ực… Lâm Nhất lại dốc mấy ngụm Thiên Niên Hỏa.

Xoạt!

Khí huyết cạn kiệt lại lần nước được rót đầy, hai gò má khô quắt thoáng chốc căng bóng, trông hết sức thần kỳ.

Ngọn lửa trong lồng ngực gào thét, Lâm Nhất cũng không buồn áp chế, để mặc cho hơi rượu phóng như ngựa điên trong cơ thể mình, mắt hắn một lần nữa lóe lên tia sáng hừng hực như lửa thiêu đốt.

Hí! Hí!