Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3730




Trước khi chuyển động, trời đất bắt đầu rung chuyển, giữa bầu trời có luồng ánh sáng Đại Nhật dào dạt như một ngọn núi sập xuống. Mặt đất mênh mông tựa như mặt hồ có ánh trăng vô biên vô tận dần dâng lên, hai luồng sức mạnh đồng thời rót vào trong tay hắn.

Uỳnh!

Đợi đến khi hai luồng ánh sáng kia hoàn toàn hòa vào làm một, một quả cầu năng lượng pha trộn các loại ánh sáng được bao trùm bởi luồng khí tức hỗn độn xuất hiện trong lòng bàn tay Lâm Nhất.

Lâm Nhất như có giác ngộ, bỗng nhiên nắm bắt được một chút ảo diệu của Thiên Địa Đồng Tâm.

Hạo Nhật là trời, Ngân Nguyệt là đất, Thiên Địa Đồng Tâm, chính là hỗn độn.

Khi trời và đất còn chưa được khai mở, lúc đó mọi thứ đều là hỗn độn, chuyện này vốn chỉ là một truyền thuyết, nhưng bây giờ Lâm Nhất đã có chút tin tưởng.

Đương nhiên, quả cầu năng lượng trong lòng bàn tay này chắc chắn không phải là hỗn độn thực sự, nó chỉ là hỗn độn được tham chiếu từ một sự bí ẩn nào đó rồi mô phỏng lại mà thôi. Nhưng cho dù như vậy, uy lực của loại năng lượng này vẫn mạnh đến mức khiến người ta run sợ, có thể áp đảo cả tạo hóa, đánh đâu thắng đó.

Viu!

Quả cầu năng lượng hỗn độn trong lòng bàn tay bắt đầu chuyển động, phát ra từng cột từng cột ánh sáng đáng sợ, trong hư không nơi mà cột sáng kia đi qua đều bị xé rách.

“Có lẽ cách nghĩ của ta là chính xác”.

Lâm Nhất phất tay một cái, năng lượng hỗn độn trong tay tản đi, hắn không thể tu luyện đến đại thành có lẽ có liên quan đến việc tìm được chân ý.

Phù!

Thở một hơi dài, cơn mệt mỏi do huyết khí hao sạch như sóng triều ập đến.

“Tiếp tục!”

Không cho mình thời gian để nghỉ ngơi, đáy mắt Lâm Nhất có ánh sáng lấp lánh, lại nuốt thêm ba viên đan Huyết Diễm. Nguyệt Vi Vi còn đang chịu khổ ở thành Phong Lăng, mình làm gì có tư cách để nghỉ ngơi, từ bây giờ trở đi đến hít thở cũng là xa xỉ.

Lâm Nhất nắm bắt được một loại chân ý nào đó, lại phối hợp với tâm pháp của Nhật Nguyệt Thần Quyền, chuyển đổi phương pháp tu luyện.

Hắn lấy Kim Ô hóa thành trời, Ngân Hoàng hóa thành đất, lấy đan Huyết Diễm để tôi luyện huyết khí, ngày đêm không ngừng nghỉ mà cực khổ tu luyện.

Chớp mắt, đã ba ngày trôi qua.

Trong ba ngày này, Lâm Nhất liên tục nuốt hết hai trăm viên đan Huyết Diễm. Huyết khí sục sôi khác xa với võ giả cảnh giới Thiên Phách, nhưng sức chịu đựng của nhục thân cũng đã đạt đến một giới hạn nào đó.

Nhục thân của hắn đã thu hoạch được rất nhiều lợi ích từ trong đan Huyết Diễm, trui rèn đến mức cực kỳ mạnh mẽ.

Nhưng hăng quá hóa dở, nếu như vẫn tiếp tục tu luyện như vậy, sẽ khiến khí huyết phát nổ hủy hoại toàn bộ nhục thân, đến bã cũng không còn.

“Đến giới hạn rồi, lần này nếu còn không thành, thì luồng khí này có lẽ sẽ mất đi, nếu mất đi rồi mà muốn ngưng tụ lại một lần nữa ít nhất phải mất mấy tháng.

Lâm Nhất hít sâu một hơi, hắn muốn tu luyện Thiên Địa Đồng Tâm đạt đến đại thành trong thời gian ngắn, buộc phải lấy lại tinh thần, ép buộc bản thân đạt đến mức giới hạn của giới hạn.

Nếu không thể thành công trong một lần, thì sẽ bị chững lại trong một thời gian rất dài mà không thể tiến thêm bước nào nữa.

“Kim Ô hóa trời!”

Vận chuyển tâm pháp của Nhật Nguyệt Thần Quyền, Lâm Nhất khẽ quát một tiếng, Kim Ô Thánh Linh từ trong cơ thể bay ra ngoài.

Thánh Linh từ ba thước của mấy ngày trước, sau vô số lần được huyết khí rót vào đã dài ra đến một trượng, đôi cánh giang rộng đến gần mười mét.

Ào!

Thánh Linh Kim Ô bay lượn vòng vòng trên bầu trời, từng vòng từng vòng ánh sáng màu vàng kim đổ xuống, giờ phút này Thánh uy ngập trời. Ánh sáng kia nhuộm cả bầu trời thành một bức tranh ánh sáng vàng kim, bầu trời trong xanh như được gột rửa mà trở nên trong vắt, trên bức tranh ánh vàng kim này còn có những vì sao điểm xuyết.

“Ngân Hoàng hóa đất!”

Mười ngón tay của Lâm Nhất biến ảo, cũng có Ngân Hoàng dài đến một trượng bay ra, nó hóa thành luồng sáng đổ trên mặt đất, trên mặt đất khoáng đạt lập tức hóa thành một mặt hồ màu bạc tựa như mặt gương. Giữa mặt hồ có sông núi điểm xuyết, vô số lầu vọng, trùng trùng điệp điệp.