Thiếu niên mặc áo sam xanh đứng trên mặt hồ, tóc dài tung bay, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi.
Hắn rất vất vả, chống chọi với huyết khí ào ạt như vậy, tưởng chừng bất cứ lúc nào cũng có thể gục ngã, huyết sắc trên mặt đã bị rút đi từ lâu.
“Thiên! Địa! Đồng! Tâm!”
Lâm Nhất gằn từng chữ hét lên, hắn phát ra tiếng gào thét, hao sạch huyết khí toàn thân, bật người bay lên.
Uỳnh ầm ầm!
Giây phút này có luồng khí tức khủng khiếp tràn ngập khắp không gian, trời sập rồi, đất nứt rồi, nắng đã tắt trăng cũng tàn, trời đất mất đi màu sắc.
Kim Ô và Ngân Hoàng hóa thành hai luồng ánh sáng duy nhất còn tồn tại giữa đất trời, mang theo ánh sáng vàng kim giữa bầu trời và ánh sáng màu bạc của mặt đất, chớp mắt tụ lại trong lòng bàn tay Lâm Nhất.
Rầm!
Sức mạnh vô tận rót vào bên trong cơ thể của Lâm Nhất, khắp người hắn từ trên xuống dưới đều phát ra ánh sáng chói mắt, mái tóc đen dài tung bay hỗn loạn. Lòng bàn tay như có vô số khí lưu của hỗn độn đang rục rịch, giống như có sức sống, giống một trái tim đang đập bình bịch bình bịch, luồng sức mạnh dạt dào bên trong nó như đang run rẩy.
Rầm! Rầm! Rầm!
Trong lúc trái tim đang đập, trời đất bỗng rung chuyển dữ dội, luồng khí tức phẳng lặng mà đáng sợ không ngừng sâu thêm.
“Thành công rồi! Thiên Địa Đồng Tâm đại thành!”
Trên gương mặt tái nhợt của Lâm Nhất lộ ra vẻ vui mừng, đáy mắt tràn ra ánh sáng hưng phấn.
Tán!
Lại một tiếng hét khẽ, Lâm Nhất tán đi năng lượng hỗn độn thuần túy trên tay mình, bầu trời mờ tối lập tức sáng bừng.
Một quyền này hắn vẫn chưa dám nện ra, một khi nện ra, thì sẽ không chỉ đơn giản là phá hủy một vùng viêm mạch bên dưới lòng đất ở đây. Những sân vườn nhà cửa ở khu vực xung quanh đến một nửa khu vực thành phố quanh đây cũng rất có thể bị hủy hoại, sức mạnh ẩn chứa bên trong đó khiến Lâm Nhất còn cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Kim Ô hóa trời, Ngân Hoàng hóa đất, Thiên Địa Đồng Tâm, chính là hỗn độn!
Giờ phút này trong lòng Lâm Nhất đã sáng tỏ, sự thấu hiểu về câu nói này đã sâu sắc đến mức trước nay chưa từng có, trong mắt hắn có ánh sáng rạng rỡ tỏa ra.
Rút ra bình ngọc, Lâm Nhất nuốt một viên đan Huyết Diễm, để cho huyết khí hao sạch kia nhanh chóng được khôi phục lại.
Bình bịch!
Huyết khí ào ạt lập tức bùng lên, trái tim Lâm Nhất đập một cách mạnh mẽ, gương mặt tái nhợt đã dần hồi phục lại vẻ hồng nhuận. Sắc mặt hắn bình tĩnh, đã không còn như lúc ban đầu nữa, chỉ là một viên đan Huyết Diễm đã khiến cho cơ thể hắn trở nên khô nóng.
Nhục thân bây giờ, huyết khí đã vượng đến mức trước nay chưa từng có, Thương Long Thánh Thiên Quyết của hắn trong khoảng thời gian này đã tăng tiến không ít.
Huyết khí vốn dĩ chính là một phần của nhục thân, huyết khí mạnh thì nhục thân sẽ mạnh, đặc điểm này được thể hiện rõ nhất chính là việc hồi phục sức mạnh.
Không bao lâu sau, huyết khí của Lâm Nhất đã hồi phục quá nửa, cơn mệt mỏi trên cơ thể đã bị quét sạch.
Rèn sắt khi còn nóng!
Lâm Nhất hít sâu một hơi, cố gắng nén cơn mệt mỏi của đôi mắt, bắt đầu tu luyện lại trong đầu một lần nữa Thiên Địa Đồng Tâm. Thiên Địa Đồng Tâm mặc dù nói có cả trăm cách biến hóa, nhưng dù có thay đổi muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi, các loại biến hóa đều có thể được thực hiện một cách thành thạo.
Rất rõ ràng, Lâm Nhất bây giờ đã tìm được chân ý bên trong đó, đó chính là Kim Ô hóa trời, Ngân Hoàng hóa đất, chỉ cần từ từ thành thạo nó là được.
Bất tri bất giác, đã mấy canh giờ trôi qua.
Lâm Nhất đã vô cùng thành thạo trong việc thi triển chiêu thức này, trong trạng thái vô cùng thoải mái, hắn đã có thêm vài phần khí độ ung dung.
Đây là một bước tiến tương đối lớn, phải biết rằng đây chính là võ học Thánh Linh, là võ học Thánh Linh tu luyện đến đại thành. Chỉ là chút da lông bên ngoài thôi đã có thể áp đảo cả tạo hóa, không cần nghĩ cũng biết được uy lực khi đại thành sẽ đáng sợ biết nhường nào, có thể ung dung thi triển lại càng là điều cực kỳ khó khăn. .
||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||
Bình bịch! Bình bịch!
Mỗi lần khi quả cầu năng lượng hỗn độn dung hòa thành công, luồng năng lượng cuồng bạo trào lên trong đó đều phát ra âm thanh như tiếng tim đập.