Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3748: Ta không vô địch thì ai dám vô địch




Một con kiến ở hạ giới mà dám lên giọng, hống hách như thế với bọn họ, quả thật chán sống.

Lâm Nhất không đáp, bước lên trước một bước, kiếm ý Thông Thiên bùng nổ, thi triển Thiên Nhân Hợp Nhất.

Cứ mỗi bước đi của hắn đều khiến mây trời cuồn cuộn, tiếng kiếm ngân réo rét không ngừng vang lên bên tai.

Keng! Keng! Keng!

Tiếng kiếm ngân réo rắt liên miên không dứt, một uy áp vô hình nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh. Bất kể là anh tài mọi nơi hay chiến tướng của các giới tử thì đều lộ ra vẻ mặt khó coi.

Bọn họ vâng lệnh canh giữ ở đây, bảo vệ cho trạm kiểm soát cuối cùng của quảng trường Phong Lăng. Ai trong họ cũng nhận chỗ tốt từ tam đại giới tử, trên người có công pháp và bí bảo được họ thưởng cho. Vì vậy, họ tin chắc rằng Lâm Nhất sẽ chết ở trong tay của tam đại giới tử.

Song dù họ nghĩ thế nào thì khi đối mặt với Lâm Nhất đang từng bước ép sát, cả đám đều lo sợ không thôi.

Lâm Nhất đã gây ra một trận thảm sát, giết chết hết tất cả mọi người chặn đường hắn trước đó.

Trong gió tràn ngập mùi máu tươi, đầu người chất chồng như núi.

Vốn dĩ hắn đã cực kỳ nổi tiếng, tung hoành trên con đường thông thiên và chưa từng thua. Trước bố cục do tam đại giới tử xếp đặt ở cao nguyên Hoàng Sa mà hắn cũng còn sống, còn đánh bại tất cả các chiến tướng, sự đáng sợ của hắn khiến mọi người không dám xem nhẹ.

Lâm Nhất đi về phía trước, một mình hắn lại ép cho mọi người phải lùi lại, khiến người ta lo sợ, thấp thỏm.

"Ha ha, oai ghê không, chết đến nơi rồi còn dám hống hách như thế. Lâm Nhất, nơi này là thành Phong Lăng, là địa bàn của giới tử, không phải nơi ngươi có thể huênh hoang. Nếu giờ ngươi quỳ xuống van xin thì có lẽ các giới tử sẽ tha cho ngươi một mạng!"

Thanh niên môi mỏng thấy Lâm Nhất khí thế hơn người thì trong mắt toát ra vẻ ghen tỵ, âm u nói.

Hắn ta liên tục thay đổi vị trí xen lẫn trong đám đông.

Bởi vì lời nói của hắn mà đã khiến mọi người dao động, cả đám ánh mắt lập lòe, lâu lâu lại tham lam ngó Lâm Nhất.

Lời hứa của giới tử thật sự cực kỳ cám dỗ, cứ khiến người ta không nỡ bỏ qua.

"Ai đang nói chuyện đó".

Lâm Nhất ngừng lại, lạnh lùng hỏi.

"Oai ghê không, ai nói thì ngươi quản được chắc? Công tử Táng Hoa cho rằng mình vô địch thật hả? Hay cho rằng một mình ngươi có thể dọa được chúng ta?", thanh niên môi mỏng kia cả người thoắt ẩn thoắt hiện, mỉa mai.

"Nếu không có sự tự tin vô địch ấy, sao ta lại tới đây? Ta không vô địch thì ai dám vô địch! Chết đi!"

Lâm Nhất trừng mắt như một thanh kiếm sắc bén xuyên thủng hư không, vừa nói xong đã giơ tay nhấn một cái.

Kiếm quang chói mắt bắn ra từ ngón tay hắn, thanh niên đang xen lẫn trong đám đông hoảng sợ, còn chưa kịp hoàn hồn thì nó đã bắn thẳng vào giữa trán hắn ta.

Phụt!

Máu tươi bắn tung tóe, một cái xác không đầu chợt ngã xuống.