Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3747: Lâm Nhất rảo bước giữa vùng trời bao la




“A a a, công tử Táng Hoa, ta sai rồi, đừng giết ta, ta bị Giới Tử ép buộc nên mới…”

Có người gào khóc, hai chân quỳ sụp xuống, muốn cầu xin tha thứ.

Bịch!

Nhưng chân vừa quỳ xuống thì đầu đã bay mất, chỉ còn lại một cái xác không đầu vô lực ngã sấp xuống nền đất.

Mặt Lâm Nhất không chút cảm xúc, hắn không để tâm đến lời cầu xin tha thứ của bất kỳ kẻ nào, dám ngăn trước hắn, một tên rồi lại một tên cứ thế chết đi.

Đây là một hồi giết chóc, đám người này vừa nãy còn khoa tay múa chân, không chút kiêng nể kêu gào muốn làm nhục Nguyệt Vi Vi, mỉa mai Lâm Nhất chỉ là thiên tài hết thời, tất cả đều chết, không còn một mống.

Máu tươi văng tung tóe, giết chóc không ngừng.

Trên người Lâm Nhất bộc phát kiếm quang, máu bắn ra không hề dính trên người hắn dù chỉ là một giọt. Hắn vẫn một bộ thanh sam, tóc dài bay lượng, gương mặt tuấn tú không có chút khuyết điểm, xinh đẹp tuyệt luân, mi tâm có một dấu ấn tím, tựa như trích tiên, rồi lại như yêu tinh biến ảo khôn lường.

Hắn cứ thế, không nhiễm bụi trần, lưng đeo hộp đựng kiếm, đạp lên núi thây biển máu, không quay đầu đi thẳng về phía trước.

Sau lưng đầu người lăn lông lốc, máu chảy không ngừng.

Đây là một cuộc tàn sát!

Một cuộc tàn sát mà chẳng ai ngờ đến, tất cả chiến tướng và anh tài của tam đại giới tử đều đầu mình hai nơi, chết không toàn thây.

Cảnh tượng ấy thảm thiết y như địa ngục trần gian.

Nhưng thiếu niên ấy vẫn không quay đầu lại bước tiếp trên núi thây biển máu, trường bào màu xanh bay phấp phới trong gió.

Chẳng ai có thể ngờ được vở kịch lần này tại thành Phong Lăng lại bắt đầu bằng một cuộc tàn sát thảm thiết như vậy.

Đa số những anh tài đã bỏ mình đều là yêu nghiệt trên Tử bảng. Trước đó, họ đã hăng hái khí phách như Mặt Trời ban trưa trong thành Tứ Tượng. Bọn họ nhận được những kỳ ngộ hiếm có, thậm chí còn được ban tặng những phần thưởng từ các giới tử, nhưng giờ họ đều đã chết.

Lâm Nhất rảo bước giữa vùng trời bao la.

Hắn đi đến cuối con phố cổ, băng qua trạm kiểm soát, nhìn ra xa có thể thấy được toàn bộ quảng trường Phong Lăng.

Thậm chí, Lâm Nhất còn có thể nghe thấy tiếng ồn ào tại thành Phong Lăng hay cảm giác được khí tức khủng bố trên người tam đại giới tử. Một đám kiêu căng ngạo mạn, hài hước đứng ở phương xa xem trò hay, hy vọng thấy được hắn chật vật đi đến.

Ở đích đến có rất nhiều cao thủ, có chiến tướng của tam đại giới vực và một số thủ lĩnh đến từ những giới vực cấp cao khác.

Bọn họ tạo thành một đội hình khổng lồ chắn trước trạm kiểm soát, ngăn cản đường đi của Lâm Nhất.

Mặt mày Lâm Nhất lạnh nhạt, ánh mắt khinh miệt toát ra vẻ sắc bén lạnh lẽo nhìn đám người kia. Trong đội hình khổng lồ ấy cũng có vô số ánh mắt tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm vào hắn.

"Ta không muốn người khác bị liên lụy vào ân oán giữa ta và giới tử, ai không liên quan đến chiến giới cảm phiền tránh ra, không thì giết không tha!"

Lâm Nhất cũng không che giấu sát khí và cơn giận của mình, nhìn đám người kia, dứt khoát mở miệng.

"Mọi người và ta không thù không oán, giờ rút lui thì ta sẽ bỏ qua! Hôm nay, Lâm Nhất ta sẽ không nương tay và để cho kẻ nào chạy thoát!"

Lâm Nhất lại mở miệng, giọng nói của hắn ngân vang như tiếng kiếm reo, cuốn theo kiếm ý vang vọng bốn phương, khuấy động tầng gió.

Ánh mắt của hắn khinh miệt, tỏa ra sự sắc bén và có một khí thế khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Thịch! Thịch!

Hắn vừa nói xong, trái tim mọi người lập tức đập bình bịch và biến sắc. Lâm Nhất hoàn toàn chẳng giống như một kẻ đi chịu chết, vẻ sắc bén trong mắt hắn khiến người ta không thở nổi, trông cực kỳ đáng sợ.

"Công tử Táng Hoa lợi hại ghê nhỉ, khinh bỉ tất cả mọi người giống như có thể quyết định sự sống chết của chúng ta cơ đấy, ha ha..." Một giọng nói đầy mỉa mai vang lên trong đám người.

Đó là một thanh niên môi mỏng mặc áo trắng, hắn ta rất cẩn thận, không để lộ vị trí mà chỉ lén lút nhìn Lâm Nhất với ánh mắt cực kỳ khó chịu.