Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3800: Không biết sống chết!




Trên người giới tử Thần U bộc phát một luồng sáng âm u, tóc dài bay múa trong gió, gương mặt lạnh lùng của hắn ta toát lên vẻ kiêu ngạo trước nay chưa từng có.

“La đại ca”, nhóm Tần Lâm cuống lên.

Giới tử Thần U từ trên cao nhìn xuống, khóe miệng nhếch lên lộ vẻ khinh thường, giọng hắn ta lạnh lùng: “Còn một chân nữa, là muốn ta ra tay hay ngươi tự làm?”

La Chấn quỳ trên mặt đất, sắc mặt hắn ta vô cùng khó chịu, giơ tay ra hiệu những người khác đừng vọng động, rồi trầm giọng nói: “Một mình ta làm, một mình ta chịu, ta quỳ!”

Bịch!

Một chân còn lại của hẳn ta chủ động quỳ xuống. Nhóm Tần Lâm giận không thể tả, cả đám nhìn về phía giới tử Thần U bằng ánh mắt phẫn nộ.

Nhìn đến cảnh này, những người trong Thánh Tuyền Linh Trì đều âm thầm lắc đầu, quá thảm!

Dưới gối nam nhân là vàng, rất nhiều người bằng lòng chết cũng không chịu được nỗi nhục như vậy. Vì mấy người Tâm Lâm và Chúc Thanh Sơn, La Chấn lại phải nhịn xuống cơn giận này.

Không ai dám lên tiếng, trước kia, bọn họ đã không thể trêu vào giới tử Thần U, hiện tại, đối phương đã đột phá đến Thiên Phách tầng sáu, trong khí hải lại gieo xuống mười đóa hoa Tỉnh Ma, thực lực của người này đã mạnh đến mức khiến người ta phải tuyệt vọng rồi.

Ngoại trừ ngước nhìn thì bọn họ không còn bất kỳ biện pháp nào khác.

“Giới tử điện hạ, Lạc mỗ không nên đối nghịch cùng ngài, ta sai rồi, ngài có thể thả bọn họ đi được không?”, La Chấn vẫn không thay đổi sắc mặt, nói từng chữ một.

Thái độ hèn mọn như hạt bụi, biểu hiện chẳng khác nào con sâu cái kiến của hắn ta khiến nhiều người ở đây không khỏi thay đổi sắc mặt.

Bốp~!

Nhưng không ngờ giới tử Thần U lại thẳng tay tát vào mặt La Chấn. Cái tát vang dội khiến rất nhiều người giật mình kinh hãi, vô số ánh mắt không dám tin hướng về phía giới tử Thần U.

Viêc này... cũng không khỏi quá độc ác! “Ngươi biết sai rồi à, vậy bổn công tử đánh ngươi một bạt tai cũng không

tính là quá đáng, đúng không?”, giới tử Thần U cười khẩy, nói với giọng điệu hùng hổ dọa người.

La Chấn phun ra một ngụm máu, trong máu vẫn còn lẫn mảnh răng vỡ. Mắt hắn ta giăng kín tơ máu, nắm tay siết chặt, nhưng chốc lát lại buông lỏng.

Trong lòng hản ta có lửa giận ngập trời, nhưng hắn ta không nhịn không được.

Hắn ta vốn là người đã nhận định thì sẽ theo đến cùng. Lâm Nhất đã cứu mạng hắn ta, hẳn ta nợ đối phương. Hôm nay, tuy hẳn ta có thể liều chết, nhưng các huynh đệ đang ở đây, hơn nữa, bạn cũ của Lâm Nhất tại Huyền Hoàng Giới cũng ở đây, vì thế, hắn ta không thể chết được.

“Không quá đáng, giới tử đánh hay, giới tử cứ đánh một mình ta là được, thả bằng hữu của ta được không?”, La Chấn quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nói.

Bốp~!

Vừa dứt lời, giới tử Thần U lại tát thêm một cái nữa, hẳn ta cười hì hì nói: “Hóa ra ngươi cũng hèn mọn như thế, đánh ngươi mà ngươi còn khen tốt, vậy thì †a sẽ thỏa mãn ngươi”.

Bốp~! Bốp~! Bốp~! Bốp~!

Tiếng tát tay vang dội không ngừng vang lên, mấy cái tát rơi trên mặt La Chấn khiến mọi người không khỏi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.

Quá độc ác!

Giới tử Thần U chắc hẳn đã trút cơn giận đối với Lâm Nhất lên người La Chấn, thái độ này có hơi... vô sỉ một chút.

“Vô liêm sỉ, ta liều mạng cùng ngươi!”

Mấy người Tần Lâm và Chúc Thanh Sơn máu nóng sôi trào, cả bọn giận tím mặt, đầu óc trống rỗng, lúc này, bọn họ đã không nhịn được nữa, lần lượt bay vọt lên, ra tay với giới tử Thần U.

“Ha ha ha, La Chấn, không nên trách ta. Một đám kiến hôi dám ra tay với ta, sao †a có thể nhịn được?”

Trong mắt giới tử Thần U lóe lên tia độc ác, hắn ta cười khoái chí, sau đó hùng hổ ra tay.

Ầm!

Thực lực chênh lệch quá xa, mấy người Tân Lâm còn chưa đến gần đã bị một chưởng cách không của hắn ta đánh văng. Mọi người lập tức hộc máu, cả đám bay ngược ra ngoài, lại lần nữa rơi xuống Thánh Tuyền Linh Trì.

“Ngươi đánh ta này!” La Chấn giật mình hoàn hồi, lồm cồm bò dậy. "Cút!"

Giới tử Thần U đá ra một cước như tia chớp làm vỡ xương sườn La Chấn, đồng thời cũng đá hắn ta văng xuống Thánh Tuyền Linh Trì.

“Một bầy kiến hôi, tưởng rằng ta sẽ tha cho các ngươi à?”

Sắc mặt giới tử Thần U lạnh như băng, sát khí bùng lên, hắn ta bước từng bước một về phía Thánh Tuyền Linh Trì. Mãi cho đến lúc này, những người khác mới giật mình sực tỉnh, giới tử Thần U vốn chỉ trêu cợt La Chấn mà thôi, hắn ta vốn không định cho đám người này đường sống. Từ đầu đến cuối, mục đích của hẳn ta là đồn mấy người này vào đường cùng, sau đó giết chết bọn họ trước khi trận chung kết bắt đầu.

Mọi người không khỏi sởn gai ốc, không rét mà run, quả nhiên đúng như trong truyền thuyết, giới tử Thần U là kẻ lòng dạ ngoan độc, có thù tất báo.

Hắn ta đã là giới tử, rõ ràng thực lực mạnh đến mức đáng sợ, có thể nói không cùng một tầng lớp với những người này, vậy mà hắn ta vẫn cố chấp ra tay, thủ đoạn bực này quả thực khiến lòng người rét lạnh.

“Hôm nay không ai cứu được các ngươi! Đối nghịch cùng ta chỉ có một kết cục!”

Thân hình giới tử Thần U chợt lóe, thoáng cái đã rơi xuống Thánh Tuyền Linh Trì. Hắn ta dùng vẻ mặt lạnh lùng và hờ hững nhìn đám người La Chấn.

“Hừ, giết chúng ta thì thế nào? Giết chúng ta cũng không thay đổi được sự thật ngươi đã từng bị Lâm Nhất tát. Giới tử gì chứ? Chẳng qua cũng chỉ là chó má mà thôi! Nếu Lâm huynh đệ ở đây, ngươi ngay cả một ngón tay cũng không so được”, Tân Lâm trợn mắt nhìn đối phương, lạnh giọng mỉa mai.

Giới tử Thần U hừ lạnh: “Lâm Nhất? Một tên tiện chủng hạ giới mà thôi, đã bị ta đuổi đến Thương Long Cấm Giới hệt như một con chó, khoan hãy nói chuyện hắn sẽ chết già trong đó. Cho dù hắn có thật sự thoát ra được thì trước mặt ta cũng chẳng khác nào một con chói”

“Thật vô sỉ”, Tân Lâm cười khẩy: “Nếu không phải biết rõ mọi chuyện, thật sự sẽ nghĩ ngươi đúng đấy!”

“Không biết sống chết!”

Trong mắt giới tử Thần U lóe lên tia sắc lạnh, miệng tên này đúng là nát mà, cứ liên tục đề cập đến Lâm Nhất.

Thịch! Thịch! Thịch! Hắn ta bước đến gần, nhưng vừa định ra tay thì La Chấn đã lao đến ngăn

trước mặt, nhìn chằm chằm vào giới tử Thần U: “Muốn đụng đến hắn thì bước qua xác ta trước đãi”

“Đồ phế vật, xem ra vừa nấy ngươi còn chưa bị tát đủ, được, ta sẽ đáp ứng mong muốn của ngươi!”

Giới tử Thần U bị ánh mắt của La Chấn làm khựng lại trong chốc lát, hắn ta thẹn quá hóa giận, âm u nói.

Xoetl Nhưng đúng lúc này, một tia chớp đỏ như máu từ đỉnh núi xẹt qua, trong ánh

chớp là một bóng người vác hộp đựng kiếm trên lưng. Hai tay hắn ta giang rộng, từ vòm trời lao nhanh xuống.