Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3801: Công tử Táng Hoa Lâm Nhất!




Ngay khi tia chớp màu máu tràn ngập khí tức cuồng bạo long trời lở đất xẹt qua không trung, cả bầu trời lập tức chấn động, mặt hồ Thánh Tuyền Linh Trì rộng lớn cũng nổi lên gợn sóng.

Vùi! VùiI

Mặt hồ chấn động khiến cho vô số người chú ý, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía trước.

Bấy giờ mọi người mới kinh ngạc phát hiện đó hoàn toàn không phải là sấm sét gì hết, mà là một con ngựa Huyết Long. Tốc độ của nó quá nhanh, mới khiến người ta sinh ra ảo giác là tia chớp.

Nhưng điều khiến người ta bất ngờ là bóng người rơi xuống trong tia chớp kia trông khá quen mắt.

Người đến mặc một bộ trường bào màu xanh, lưng đeo hộp kiếm, gương mặt anh tuấn, kiếm ý ngọc ngà cuồn cuộn phóng thẳng lên không giống như một vị tiên giáng trần. Vậy mà giữa trán lại có một dấu ấn màu tím kỳ bí như yêu, lộ ra vẻ kiêu căng ngạo mạn, tràn ngập sự sắc bén.

"Lâm Nhất!"

Mọi người trên Thánh Tuyền Linh Trì hoảng sợ, sau khi hoàn hồn lại lập tức xôn xao, hết tiếng hô kinh ngạc này đến tiếng hô kinh ngạc khác vang lên. Thậm chí chín đại giới tử khác cũng âm thầm chấn động, không khỏi nhìn về phía hắn.

Công tử Táng Hoa Lâm Nhất!

Sao hắn có thể xuất hiện ở đây được, rõ ràng bị nhốt trong Thương Long Cấm Giới, cổng vào cũng đã sập từ lâu rồi mà. Dù trưởng lão trong tông môn siêu cấp có muốn ra tay cứu, cũng chẳng thể dùng sức mạnh mở cổng vào ra được. Đây quả thật là một điều khiến người ta không thể nào tưởng tượng nổi.

Dưới bảo kính Thông Thiên trên trời.

Những trưởng lão của các tông môn siêu cấp thấy Lâm Nhất xuất hiện đều sáng mắt lên, mừng rỡ như điên.

"Tên nhóc kia quả nhiên có số mệnh lớn trên người, thế mà cũng có thể thoát ra được. Tuyệt, tuyệt thật!"

"Có thể chạy tới kịp, trận chiến cuối cùng này cũng coi như không có gì phải tiếc nuối. Khà khà, đừng ai tranh với ta, ta chắc chắn phải lôi tên nhóc này về môn phái của mình!"

"Hừ hừ, tuy Lôi Tông được coi là môn phái mạnh nhất Hoang Cổ Vực, nhưng người ta là học kiếm. Vẫn nên đến Phi Tuyết Sơn Trang của ta thì hợp lý hơn. Nếu xét về mặt kiếm đạo thì ai dám so với Phi Tuyết Sơn Trang".

"Cơ thể của tên nhóc kia khá ghê, đến Thiên La Tông của ta cũng được đấy".

Một đám trưởng lão của các tông môn siêu cấp thấy Lâm Nhất xuất hiện đều phấn khích không thôi. Chỉ có một người là vẻ mặt âm u không nói gì, người đó chính là trưởng lão Kim Tuyệt của Huyền Thiên Tông.

"Hắn chết hay sống còn chưa chắc... các vị tranh nhau như thế, cuối cùng giành được một cái xác thì còn gì thú vị nữa", trưởng lão Kim Tuyệt mim cười bâng quơ nói.

Mấy trưởng lão khác nghe vậy thì kinh ngạc, lập tức ngầm hiểu, trưởng lão Kim Tuyệt kia khá là thân với thế gia Thánh Giả của chiến giới Thần U. Lâm Nhất có thù oán với giới tử Thần U, đương nhiên bị ông ta ghét, thậm chí còn muốn giết hắn ấy chứ.

Giờ trong Hoang Cổ Vực này, Huyền Thiên Tông cứ như mặt trời ban trưa, có thể nói là một ông lớn trong vùng.

Những trưởng lão của các tông môn khác chỉ cười, không nói gì thêm. Nhưng trong lòng đều đang tính toán, Huyền Thiên Tông vẫn chưa thể một tay che trời ở Hoang Cổ Vực, nếu Lâm Nhất muốn gia nhập vào môn phái của họ thì chỉ một tên trưởng lão Kim Tuyệt thôi vẫn chưa nhằm nhò gì.

Nhưng mặt ngoài, họ cũng không cần thiết phải xảy ra xung đột với ông ta.

Ẩm!

Ngay khi mấy tên trưởng lão đang thảo luận với nhau, trên Thánh Tuyền Linh Trì bỗng dâng lên một bức tường nước khổng lồ, kèm theo đó là một làn sóng xung kích quét ngang xung quanh. Đó là do Lâm Nhất hạ xuống từ trên cao, hắn giống như một thanh kiếm nhanh chóng nhắm thẳng vào mặt hồ, cả người tỏa ra một khí tức sắc bén.

"Lâm huynh!"

Đám Tần Lâm thấy Lâm Nhất hạ xuống thì kinh ngạc một lúc mới vui vẻ hô to. Nhưng sau đó họ như nghĩ đến gì đó, biến sắc nói: "Lâm Nhất cẩn thận, giới tử Thần U vừa mới đột phá Thiên Phách tầng sáu và trồng được mười đóa hoa Tinh Ma trong khí hải!"

Lâm Nhất xuất hiện giống như kỳ tích khiến họ hết sức vui vẻ, nhưng nhớ đến thực lực của giới tử Thần U hiện giờ lại không khỏi lo lắng cho hắn.

Hắn ta ngâm Thánh Tuyền Linh Trì nên đã hoàn toàn lột xác, thực lực mạnh hơn nhiều so với khi ở trong thành Phong Lăng. Lâm Nhất bị nhốt trong Thương Long Cấm Giới, không có cơ hội ngâm Thánh Tuyền Linh Trì, chắc chắn sẽ bị tụt lại một khoảng cách rất lớn.

Chưa nói đến giới tử Thần U, e rằng bất cứ giới tử nào cũng có thể đánh bại hắn.

Thiên Phách tầng sáu? Mười đóa hoa Tinh Ma?

Vẻ mặt Lâm Nhất vẫn hết sức lạnh nhạt, chỉ nhìn sang, thấy vết sẹo trên mặt La Chấn thì lập tức thay đổi sắc mặt.

Khuôn mặt La Chấn đã không còn ra hình người, mặt mày bị tát biến hình, lỗ tai, lỗ mũi, hốc mắt... đều đang chảy máu, hàm răng cũng gãy mất hơn một nửa.

"Ai làm?" Lâm Nhất lập tức bước tới hỏi, La Chần lắc đầu không đáp. "Tân Lâm, ngươi nói coi ai làm".

Lâm Nhất cũng không ép, nghiêng đầu nhìn về phía Tân Lâm. La Chần dùng mắt ra hiệu, dù cho trong lòng Tân Lâm đang cực kỳ tức giận, nhưng dưới ánh mắt của hắn ta cũng không dám mở miệng.

Sự thảm thiết của La Chấn ban nãy đâu phải hai ba câu là có thể nói rõ, một khi nói ra, Lâm Nhất chắc chắn sẽ nổi giận. Với thực lực hiện nay của giới tử Thần U, còn chưa kể đến Huyền Long với Thiên Càn, riêng một mình hắn ta thôi cũng đủ để đè bẹp Lâm Nhất rồi.

Vậy thì sao có thể nói ra đây!

Tân Lân thảng tính, nhưng cũng không ngu, hiểu được ý của La Chấn. Hắn ta cũng không muốn Lâm Nhất vì mình mà tức giận, không còn chút đường sống. nào trong trận chiến cuối cùng này.

"Ha ha ha, nói, nói cho hắn biết ta đã sỉ nhục tên rác rưởi ấy như thế nào đi! 'Tên ăn hại đó đã phải quỳ xuống trước mặt ta, cầu xin ta tát mình và thả đám các ngươi như thế nào! Kể cả cho hắn, ta đã tát hết cái này đến cái khác lên mặt tên rác rưởi ấy trước mặt mọi người ra sao đi!"

Tần Lâm không nói, nhưng giới tử Thần U lại cười ha ha, tóc tai bay múa, trong mắt toát ra vẻ dữ tợn và phấn khích kể thay hắn ta.

Lâm Nhất thế mà lại đến đây. Đến hay lắm! Nếu hắn không đến, dù lấy được vị trí đứng đầu trong trận chiến cuối cùng

này thì còn gì là thú vị nữa. Hắn ta chắc chắn sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần những nỗi nhục mà bản thân đã chịu vào ngày hôm đó lại cho hắn!