Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3916: Thánh khí




Hắn ta vừa dứt lời, Huyền Phi và Lôi Lâm thu lại nụ cười ngay, nét mặt họ trở nên cực kỳ ngưng trọng.

Thánh khí, tồn tại vượt xa đạo khí.

Chỉ có Thánh huyền sư cửu phẩm mới chế tạo được, Thánh huyền sư có tổng cộng chín cấp, thăng lên một cấp cũng cực kỳ khó khăn. Muốn lên đến thất phẩm rồi trở thành Thánh Huyền sư thất phẩm, thì chí ít phải nắm chắc chín trăm đạo thánh văn, khó như lên trời.

Khác với đạo khí, linh vân khắc trên thánh khí đều là thánh vân, mà đường vân chính còn phải là siêu phẩm thánh vân, thậm chí là bán đạo thần vân.

Số lượng thánh vân khắc trong thánh khí càng nhiều, uy lực của thánh khí sẽ càng lớn, có thánh khí còn khắc được hơn một nghìn đạo thánh vân.

Ở Thương Huyền phủ, một kiện thánh khí bách vân bất kỳ nào cũng cực kỳ quý hiếm, về cơ bản thì Tinh quân không quá có khả năng có được.

Dù có là trưởng lão cảnh giới Thần Đan, thì cũng rất khó có được một kiện thánh khí, thậm chí ngay cả bản thân bốn đại tông phái cũng chẳng có mấy thánh khí.

Trên một mức độ nào đó, thánh khí tượng trưng cho nội lực của tông môn, nếu tổn thất một kiện thì sẽ phải trả cái giá cực lớn.

Người ngoài không thể có được, nhưng sư huynh của Ngạn Đằng thì khác, sư huynh Sở Thiên Hạo của hắn ta chính là đệ tử chân truyền mạnh nhất của Huyền Vương Điện.

Tu vi đã đạt đến cảnh giới Tinh Tượng rất lợi hại, đứng trong top hai vạn trên Quân bảng, thiên phú có một không hai ở Thương Huyền phủ, bảo hắn ta là người đứng đầu thế hệ trẻ cũng không quá.

Thương Huyền phủ lớn như thế mà chỉ có vài người có thể cạnh tranh với hắn ta.

Huyền Vương điện thưởng cho hắn ta một kiện thánh khí cũng dễ hiểu thôi, dù sao thì tương lai chắc chắn hắn ta sẽ ra khỏi Thương Huyền phủ.

"Dạo này Thương Huyền phủ không được yên ổn cho lắm, đầu tiên là Diệp Tử Lăng đã tu luyện thành công kiếm ý thông thiên, e là xếp hạng trên Quân bảng lại tăng lên không ít. Bây giờ danh tiếng của công tử Táng Hoa lại nổi như cồn, còn nghỉ hẳn là đệ tử chân truyền của Phù Vân kiếm tông nữa."

Ngạn Đẳng lạnh lùng nói: "Có vẻ, số mệnh của Phù Vân kiếm tông có dấu hiệu quật khởi một lần nữa rồi."

Huyền Phi và Lôi Lam nghĩ thầm, nói vậy hình như đúng là có một chút dấu hiện quật khởi.

"Nhưng như này là mượn cả thánh binh ra đây rồi, như thế không khỏi có hơi tùy tiện" Huyền Phi suy nghĩ rồi cẩn thận nói.

Ngạn Đăng thong dong cười nói: "Thế là huynh không hiểu rồi, sư huynh ta đưa thánh khí cho ta là có hai mục đích, thứ nhất là phải nhanh chóng giết chết Bôn Lôi ma kiếm trước khi Diệp Tử Lăng trở về từ Thương Huyền thành, không cho nàng ta cơ hội này."

Ánh mắt Lôi Lam và Huyền Phi lóe lên một vệt tinh quang, hai người lập tức hiểu ra huyền cơ trong này.

Nửa năm trước, Bôn Lôi ma kiếm chạy thoát từ trong tay Diệp Tử Lăng, còn tiện tay chém chết mấy đệ tử chân truyền. Đây là nút thắt trong lòng Diệp Tử Lăng và là đả kích cực lớn đối với một người có tính cách cường thế như nàng ta.

Chỉ cần nút thắt trong lòng không được tháo gỡ, thì dù nàng ta có tu luyện kiếm ý thông thiên lên tới đại thành, chung quy vẫn sẽ có sơ hở.

"Mục đích thứ hai là gì?" Lôi Lam tò mò không thôi.

Mặt Ngạn Đằng chuyển lạnh, sát khí đẳng đẳng nói: "Sư huynh dự đoán, tám chín phần mười là công tử Táng Hoa sẽ xuất hiện, mặc kệ hắn có phải là đệ tử của Phù Vân kiếm tông hay không, ta cũng phải giết, cái biến số này khỏi phải Tồn tại thì vẫn tốt hơn."

Hai người Lôi Lam nghe xong, trong lòng trâm xuống, Sở Thiên Hạo này tính kế giỏi thật đấy, lại còn rất quyết đoán nữa.

Nghe đồn hắn ta đang bế quan để đánh vào cảnh giới cao nhất của Huyền vương quyết. Nhưng dù có bế môn không ra ngoài, nhưng hắn ta vẫn bày mưu nghĩ kế, nắm toàn bộ mọi thứ ở Thương Huyền phủ trong lòng bàn tay.

Tuy nhà đại sư huynh cũng có chút siêu phàm, nhưng so sánh với hắn ta, chung quy vẫn thiếu một chút quyết đoán và mưu lược.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót.vn nhé các bạn.

"Ngạn huynh, liệu có phải ban ngày huynh có hơi không lý trí à." Huyền Phi chủ động lên tiếng, nhắc đến phong ba ở nhà họ Khâu hồi sáng.

Dù có nghĩ thế nào thì cũng thấy rõ ràng là Ngạn Đằng đang quá xúc động, hắn ta ra tay với Lâm Nhất ngay trước mặt gia chủ nhà họ Khâu đã là chuyện cực kỳ không sáng suốt rồi.

Kết quả còn làm trái lại lời hứa của mình ngay trước mặt mọi người, chưa hết mười chiêu đã sử dùng toàn bộ tu vi rồi.

Cuối cùng còn phải cưỡng chế ra tay, trực tiếp bắt Lâm Nhất lại, tốt xấu gì đối phương cũng là đệ tử chân truyền của Phù Vân kiếm tông. Hơn nữa còn có thiên phú siêu phàm, nếu hắn mà chết trong tay hắn ta thật thì thể nào Phù Vân kiếm tông cũng sẽ báo thù.

Ngạn Đằng thản nhiên nói: "Phù Vân kiếm tông, chắc hẳn các người đều biết chuyện có người leo được lên đỉnh núi Thánh Kiếm rồi chứ?"

Huyền Phi và Lôi Lam gật đầu, chuyện này ầm ï lắm, xôn xao khắp Thương Huyền phủ một thời gian cơ mà.

Danh tiếng của núi Thánh Kiếm khá nổi ở trên khắp Hoang Cổ vực, Huyền Vương điện và ba tông phái khác đã thèm muốn lâu nay. Có người lên đến đỉnh, phá vỡ kỷ lục nghìn năm, khiến tiếng chuông kiếm đạo vang vọng tận mây xanh, bọn họ không thể không biết.

"Người đó chính là hắn."

Ngạn Đăng không mặn không nhạt nói, giọng điệu không nặng, nhưng Huyền Phi và Lôi Lam nghe xong, trong lòng họ gợn sóng dữ dội.

Hai người họ đều từng đánh Lâm Nhất một chưởng, không ngờ suýt nữa bọn họ đã đánh chết người sáng tạo ra thần thoại, ngẫm nghĩ thật sự là có hơi khó Tin.

"Không loại bỏ người này, tương lai ắt có họa lớn, tiếc là để hắn chạy mất rồi”

Ngạn Đẳng sờ vết thương trên mặt, nét mặt xoẹt qua nét dữ tợn, hắn ta lạnh giọng nói: "Nhưng thế cũng tốt, dù sao cũng chưa đến lúc trở mặt với Phù Vân kiếm tông, chưa cần thiết phải loại bỏ hắn trước mặt mọi người."

"Hắn đã chịu một đòn của ba chúng ta, chắc hẳn thương thế rất nặng, trong vòng ba ngày chắc chắn vẫn đang ở trên đảo Lưu Quang." Ánh mắt Huyền Phi lóe ra một tia ác độc, hắn ta lạnh lùng nói.

Ngạn Đẳng liếc hắn ta một cái, hai người đều lộ ra ý cười, hiển nhiên bọn họ đang có chung ý tưởng.

"Hai ngày nữa giải quyết xong Bôn Lôi ma kiếm, thì phải bắt được hắn, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc mới được!" Ngạn Đẳng ung dung, bá đạo mà âm tàn nói.

Nhiều lúc, vận mệnh thật khéo, hai bên Lâm Nhất và Ngạn Đằng đều đang đợi hai ngày nữa Bôn Lôi ma kiếm hiện thân.

Song phương đều có ý quyết giết nhau.

Mặc kệ tính kế ra sao, cuối cùng trò hay này chỉ có một phe có thể cười nói đến cuối cùng.