Gửi chiến thiệp sớm cho nhà họ Khâu, chính là để dẫn dụ đệ tử chân truyền của tông phái tới, so với những thế gia bản địa ở đây. Những đệ tử chân truyền của tông phái có xuất thân lớn hơn, nhất là một số đệ tử ở tông phái ban thưởng đan dược, có khi trên người họ còn giấu võ học cấp thánh linh ấy chứ.
Những cái đó mới là mục đích thật sự của hắn.
Cái gọi là nhà họ Khâu chỉ là một cái ngụy trang mà thôi, mười lăm ngày cũng đủ để đối phương chuyển gia sản ra ngoài rồi.
Những đệ tử chân truyền kia mới là món chính của hắn.
Nhân số đông đi chăng nữa mà không có sự phối hợp thì cũng không cần phải để ý, thậm chí nhiều lúc còn cản trở nhau cơ.
Đây là đang khiêu vũ trên mũi dao, nhưng hắn chưa bao giờ thất thủ, chưa một lần nào! Gặp phải cao thủ chân chính, cùng lắm cũng chỉ bị thương nhẹ, rồi ung dung rút lui.
"Ta và Lôi huynh, Huyền Phi huynh đối phó hắn, các người phong tỏa khu vực này, đừng để cho hẳn ta chạy thoát."
Ngạn Đằng bình tĩnh nói, đối phó với Bôn Lôi ma kiếm, hắn ta hoàn toàn không có ý định để người khác nhúng tay vào. Hắn ta nói vậy cốt là nói với đệ tử ba tông là chính, còn những đệ tử chân truyền của tông phái khác, hắn ta chẳng để vào mắt.
Những người này chẳng qua chỉ đục nước béo cò thôi, thời điểm mấu chốt không chỉ vô dụng, trái lại còn thành chướng ngại vật.
Vụt!
Quang mang lóe ra, ba người Ngạn Đằng đều đứng thành hình tam giác, từng người dùng năng lượng của mình để cản lại Bôn Lôi ma kiếm.
Keng!
Thiên Hạc Lâu Lôi Lam chậm rãi rút ra một thanh kiếm, dưới ánh trăng thanh kiếm này trông cực kỳ rực rỡ, đó là một thanh đạo binh cực mạnh.
Rầm!
Một đòn mạnh, mặt đất như bị ngọn núi đổ xuống, rung chuyển dữ dội. Thanh Lôi tự Huyền Phi cười gẫn một tiếng, rồi rút ra một cây thiền trượng dài đến hai mét.
Ngạn Đăng khoanh tay đứng, hắn ta không có vũ khí, nhưng khí thế trên người hắn ta lại mạnh nhất.
Với sự vận công của Huyền vương quyết, một cỗ uy áp vương giả chậm rãi dung hòa với khí thế Tinh Quân của hắn ta. Hắn ta giống như một vị vua thống trị thế giới, có uy áp tối cao, chỉ với một ánh mắt là có thể khiến cho người ta quỳ rạp xuống đất.
Mọi người thầm kinh hãi, nhân tài kiệt xuất của tam tông, quả nhiên không ai là kẻ yếu.
Chọn bừa một người cũng có thể khiến họ cảm nhận được áp lực khổng lồ, lần này vây quét Bôn Lôi ma kiếm, tỷ lệ thành công có vẻ khá lớn.
Bọn họ tới đây cũng chỉ để góp vui thôi, rồi xem xem có cơ hội mượn gió bẻ măng nào không để kiếm chút lợi, chỉ cần phát giác thấy tình hình không ổn, bọn họ sẽ chạy ngay.
Nhưng nhìn trận thế ngày hôm nay, sự chuẩn bị của tam tông đúng là không nhỏ, ba người Ngạn Đằng ai cũng là cao thủ hàng đầu ở cảnh giới Tinh Hà.
Lãnh Ngạo Nhiên khẽ cười rồi nói: "Ta thích qua lại với đệ tử bốn tông các ngươi, tiếc là hôm nay đệ tử chân truyền của Phù Vân kiếm tông không tới, nếu không thì đúng là hoàn hảo."
Ánh mắt Ngạn Đằng lạnh lếo, hắn ta trầm giọng cười rồi nói: "Yên tâm, ngươi sẽ được viên mãn ngay thôi, sau đêm nay, Thương Huyền phủ sẽ không còn Bôn Lôi ma kiếm nữa!"
"Ha ha hai"
Bôn Lôi ma kiếm cười như điên, quanh thân hắn ta bao phủ huyết sát, một cỗ khí tức vô cùng thô bạo dâng cao theo tiếng cười điên khùng.
Tiếng cười đó như ma âm quanh quẩn không dứt bên tai mọi người, chui vào trong đầu. Người ý chí không vững, sẽ rơi vào ảo cảnh ngay, sau đó đập vào mắt sẽ là địa ngục trần gian, nỗi sợ vô tận không ngừng lan ra trong lòng.
Nháy mắt, đã có rất nhiều người không chống đỡ được, mặt tái nhợt, trong mắt xuất hiện tơ máu.
"Ra tay!"
Mặt Ngạn Đằng khẽ biến, không thể để cỗ khí thế huyết sát của đối phương bạo phát một cách trắng trợn nữa.
"Côn thần tiêu phục mat”
Huyền Phi ra tay đầu tiên, lấy cây trượng trong tay làm côn, rồi thi triển Phục Ma côn rất nổi tiếng của Thanh Lôi tự.
Trên người hắn ta lập tức lóe ra lôi quang, cây trượng trong tay bắn ra từng đạo điện quang chói mắt, giống như lôi xà quấn quanh trong đó vậy.
Rầm!
Thiền trượng vung vào trong hư không, trước mặt hư không giống như một mặt phẳng bị đánh ra một cái hố lớn. Bên ngoài cái hố là một vòng lôi quang chói mắt, hóa thành vô số kinh văn phật môn, sau đó nhanh chóng hợp lại rồi một bức tranh lớn xuất hiện.
Tiếng nổ ầm ầm lập tức ngắt luôn tiếng cười của đối phương, trong bức họa bộc phát ra vạn tự phù hiệu kim sắc cực kỳ đáng sợ, rồi phóng về phía Bôn Lôi ma kiếm.
"Sâu trong tầng mây trắng, tiên hạc khởi vũ!" Bóng dáng Lôi Lam cũng trở nên hư ảo, kiếm thế của hắn ta bùng nổ, rồi lập tức hóa ra một biển mây. kiếm quang nở rộ trong mây, giống như một con hạc
tiên, lúc ẩn lúc hiện vô tung.
Nhưng lợi hại nhất vẫn là Ngạn Đằng, hắn ta đứng yên tại chỗ chưa hành động gì, hắn ta giơ tay ra chụp một cái vào khoảng không.
Ầm!
Trên không trung rơi xuống một chưởng đầy khí thế, dưới chưởng đó, muôn dân đều phải nằm rạp xuống, dưới một chưởng này, trời đất tựa như đang không ngừng thu nhỏ lại.
Ba người đều đánh hết sức, hầu như đã tung chưởng là ra sát chiêu mạnh nhất, họ không muốn dây dưa quá lâu với Bôn Lôi kiếm ma này.
"Đánh hay lắm!"
Bôn Lôi kiếm ma nhếch môi cười, mọi người còn chưa kịp nhìn kỹ, trong tay hắn ta đã xuất hiện một thanh kiếm.
Một kiếm!
Có tia chớp màu máu phát ra từ thanh kiếm, phù hiệu chữ vạn bay lên chỉ duy trì được một lúc là bị chém thành hai nửa.
Vẫn là một kiếm này, vẫn là kiếm quang hóa thành tia chớp màu máu vẫy đuôi trên hư không rồi hóa thành một con rắn, lao vào mây xanh, hạc tiên mà Lôi Lam hóa ra cũng bị một kiếm này đánh cho chấn động bay ra ngoài.
Vẫn là nhát kiếm này!
Vẫn là một nhát kiếm chém ra hóa thành giao xà huyết sắc, sau khi đánh bay Lôi Lam, nó phát ra một tiếng long ngâm kinh thiên. Giao xà hóa thành ma long huyết sắc, nó lượn một vòng rồi đánh vào bàn tay khổng lồ như kình thiên kia.
Ong!
Hư không nổ tung, huyết quang và kiếm quang dập dềnh, bàn tay khổng lồ như ngọn núi bị đánh vỡ.
Huyền Phi lùi năm bước, Lôi Lam lùi bảy bước, Ngạn Đằng lùi hai bước. Còn Lãnh Ngạo Nhiên, chỉ mới ra một kiếm.
"Đấu với ta, mấy tên nhóc các ngươi còn non lắm" Ánh mắt Bôn Lôi ma kiếm bắn ra sự sắc bén, khóe miệng nhếch lên cười khinh thường.
Nét mặt ba người Ngạn Đằng đều có vẻ xấu, tuy họ biết mình có hơi kém đối phương, nhưng không ngờ khoảng chênh lệch còn vượt xa so với suy nghĩ của họ.
"Tối nay, ta sẽ cho các ngươi biết, vì sao Lãnh Ngạo Nhiên ta được xưng là Bôn Lôi ma kiếm!"
Lãnh Ngạo Nhiên tức giận quát một tiếng, thiên địa bốn phương bỗng chuyển lạnh lẽo.
Một cỗ sát ý nhuộm cho đêm đen đỏ rực, trong mảnh đỏ rực này, mặt trăng khuyết giống như khuôn mặt một mỹ nhân đang cười.