Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3934: Đợi đến khi




Nhất là phân chia năm phẩm cấp của âm, âm Vương Hầu, âm Thánh Hiền, âm Đại Đế, âm Thần Long.

Còn về tiên âm, đó là lời kể trong truyền thuyết, theo tiểu Băng Phượng giải thích. Thế gian, trừ Thiên Hương Thánh Nữ ra, không ai có thể tấu ra tiên âm, một khi thổi ra tiên âm, thì có thể dễ dàng chỉ huy cả thần điểu hoàng tước chân long.

Sau đó, nàng ta bắt đầu dạy Lâm Nhất mười hai luật, cùng với mối quan hệ giữa âm luật và âm dương ngũ hành, người bình thường khó mà tưởng tượng nổi sự phức tạp trong đó.

Lâm Nhất lại lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng còn đặt câu hỏi.

Hắn vốn tưởng với tu vi hiện giờ, kiếm đạo đang gặp nút thắt, tạm thời hắn sẽ lấy âm ngự kiếm để vượt qua khoảng thời gian kiếm đạo mắc phải nút thắt này.

Đợi đến khi đột phá lên kiếm ý tứ phẩm, thì sẽ không lo nữa.

Nhưng không ngờ, đạo Âm luật lại thần kỳ như vậy, sự huyền ảo trong đó không thua kém gì kiếm đạo.

Làm hắn phải thay đổi suy nghĩ, có lẽ từ đây có thể suy ra, hắn có thể tạo ra một thần thoại chưa ai làm được ở giới Côn Luân. Đó là, đã nắm vững kiếm ý tứ phẩm trước khi bước vào Tỉnh Quân!

Trong khi Lâm Nhất tu tập đạo Âm luật, Bôn Lôi ma kiếm cũng đã đặt chân vào rìa của ma vực Huyền Thương.

Hắn ta bị thương rất nặng, gần như là gần chết, chỉ dựa vào một hơi tàn để gắng gượng.

Trên đường đi, hắn ta đã dùng rất nhiều thánh dược trị thương mới tạm ngăn được vết thương trở nặng, nhưng một dòng kiếm ý mà Lâm Nhất lưu lại trong người hẳn ta kia. Dù hắn ta có cố gắng ra sao, cũng không thể loại bỏ được, đạo ý chí ẩn chứa trong kiếm ý mạnh đến nỗi làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.

Nó đã vượt xa ý chí võ đạo của hắn ta, kiếm ý đó đã gần đạt đến kiếm ý thông thiên đại viên mãn của kiếm ý tứ phẩm, nó còn quanh quẩn uy của Thương Long và ẩn chứa sấm sét trong đó.

Lại cộng thêm việc trước đó hắn ta còn bị thương bởi uy phong của thánh binh, mắt thấy thương thế nghiêm trọng, ít nhất là trong hai tháng không thể đánh nhau với người khác.

"Khốn kiếp!"

Lãnh Ngạo Nhiên lại thử một lúc nữa, không thể không thừa nhận, hiện giờ hắn ta thật sự không thể dao động được kiếm ý của đối phương.

Dù thực lực có khôi phục đến đỉnh phong, thì phải tốn ít nhất là nửa tháng mới có thể loại bỏ kiếm ý của đối phương ra khỏi cơ thể.

Đầu là kiếm ý thông thiên, so ra đối phương còn mạnh hơn Diệp Tử Lăng rất nhiều, nếu kiếm ý của Diệp Tử Lăng là ngọn núi và khe suối nhỏ, vậy thì kiếm ý thông thiên của công tử Táng Hoa chính là con sông lớn mênh mông cuồn cuộn trên địa cầu.

Không, phải là biển lớn vô tận mới đúng, hai người chệch lệch quá lớn.

Hắn ta trốn trốn nấp nấp hai ngày ở rìa Ma Vực, sau đó mới che kín mặt chính thức bước chân vào ma vực Thương Huyền.

Mấy năm nay hắn ta tung hoành ở Thương Huyền phủ, đắc tội không biết bao nhiêu người, nếu mà bị người khác nhận ra thì hậu quả khó mà lường được.

Dù hẳn ta là tà tu, trừ khi là buộc phải đi, nếu không hắn cũng không muốn bước chân vào Ma Vực.

Trừ một số thế lực lớn đã cắm rễ ở Ma Vực, những tà tu khác không thể bảo đảm an toàn ở Ma Vực này. Nơi này chẳng có quy củ gì cả, chuyện như một lời không hợp là đánh nhau luôn đầy nhan nhản.

Lúc này, dù đã đến Ma Vực, thì hắn cũng không an toàn, thậm chí còn nguy hiểm hơn.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót.vn nhé các bạn.

Trong hai ngày qua, hắn tin là tin mình bị công tử Táng Hoa đánh cho bị thương đã truyền khắp Ma Vực, thậm chí cả Thương Huyền phủ đều đã biết.

Trừ phi là đi làm thân với một số thế lớn ra, nếu không không ai bảo vệ được tính mạng của hắn.

Nhưng nếu làm vậy, hắn ta sẽ phải ngoan ngoãn giao ra cây thánh thương đang cầm, đương nhiên là hắn ta không chịu rồi.

Ma Vực lúc nào cũng bao phủ một tầng u ám, sương xám bay trong không khí, trong màn sương thì tràn ngập sát khí, tà tu ở chỗ này có thể nói là như cá gặp nước.

Lãnh Ngạo Nhiên che mặt, trong mắt bắn ra sát ý lạnh lẽo, ánh mắt đó vẫn khá là dọa người.

Hắn ta đã có kế hoạch rồi, nửa canh giờ sau, hắn ta đi tới trước một tòa nhà lớn vàng son lỗng lẫy.

Trên mái nhà viết ba chữ cổ đẫm máu 'Thiên Tinh Các, trông vô cùng tà ác, bảng hiệu cổ quái khiến cho cả tòa nhà có vẻ u ám.

U ám và rực rỡ đan xen, làm cho Thiên Tinh Các này hình thành nét tương phản quỷ dị.

Nửa canh giờ sau, hắn ta đã gặp được các chủ của Thiên Tinh Các, đó là một người đàn ông trung niên mập mạp. Đôi mắt đó lóe lên vẻ khôn khéo, khi nheo mắt thì làm cho người ta không rét mà run.

Thiên Tỉnh Các có người chống lưng cường đại thần bí, được xưng là sao trên trời cũng hái xuống để bán được, đây là một nơi buôn bán.

Nhưng trong Ma Vực này, không ai dám trêu vào.

Người đàn ông trung niên mập híp mắt cười hì hì nói: 'Bôn Lôi ma kiếm, ta và ngươi đâu phải lần đầu qua lại đâu, ngươi nghĩ che mặt thì ta không nhận ra ngươi à?"

"Các chủ đúng là có đôi mắt tinh tường, thiên hạ này ai qua mắt được ngài chứ? Chẳng qua ta bị thương nên không tiện lộ mặt trước công chúng thôi." Lãnh Ngạo Nhiên kéo tấm che mặt xuống, rồi bình tĩnh nói.

'Tên mập trung niên cười rồi nói: "Bây giờ người muốn giết ngươi nhiều lắm, dù hai chúng ta có giao tình, nhưng Thiên Tinh Các là nơi buôn bán. Không có nghĩa vụ thu lưu ngươi, ta cũng không động vào ngươi, dù gì vẫn còn tí giao tình cũ, ngươi ra khỏi đây là được."

Lãnh Ngạo Nhiên chửi thầm một tiếng, hai người họ có cái rắm giao tình ấy, tên mập này nổi tiếng là thủ đoạn tàn nhẫn độc ác.

Nếu hẳn ta mà ra khỏi cánh cổng này, đảo mắt cái sẽ bị đối phương bán đứt luôn.

"Ta tới tìm ngươi, để đấu giá một kiện bảo vật, ngươi cho ta ở Thiên Tinh Các hai tháng." Lãnh Ngạo Nhiên không đợi đối phương mở miệng đã lấy thánh thương màu vàng tên là Vương Câu ra khỏi túi trữ vật.

Hai mắt tên mập trung niên sáng lên, cầm lấy luôn, sau đó cứ sờ sờ rồi khen mãi: "Thì ra tin đồn là thật, ngươi thật sự lấy được một cây thánh binh!"

Lãnh Ngạo Nhiên thấy tay đối phương cứ sờ tới sờ lui trên cây thánh binh thì chỉ cảm thấy ghê tởm, hắn ta lạnh nhạt nói: "Thế nào?”

'Tên mập mỉm cười nói: "Xem ngài nói kìa? Hai chúng ta có giao tình gì, mấy năm nay số hàng của ngươi toàn là ta bán cho còn gì? Thế này đi, ba ngày sau, đúng ngày mười lăm, ta sẽ bán đấu giá cho ngươi."

"Ngươi lấy bao nhiêu hoa hồng?" Lãnh Ngạo Nhiên không quan tâm đến vẻ dối trá của tên mập, hắn ta lạnh nhạt nói.

'Tên mập cười híp mắt rồi giơ một ngón tay ra. "Một phần?”

Trong mắt Lãnh Ngạo Nhiên lóe lên lửa giận, tên mập này gian xảo thật, bảo. vật càng quý, tiền hoa hồng thu về sế càng nhỏ.

Loại đồ hiếm như thánh binh để ra bán đấu giá, chắc chắn sẽ gây xôn xao cả Thương Huyền phủ, đến lúc đó không biết còn bán ra với cái giá trên trời gì cơ, thế mà hắn ta còn thu một phần tiền hoa hồng.

"Cái ta nói là một nửa."

'Tên mập tươi cười dịu dàng nói: "Không chịu thì thôi, ngươi đi đi, ta cũng đâu có ngăn ngươi. Dù sao ma vực Thương Huyền đâu chỉ có mỗi Thiên Tinh Các của ta làm buôn bán đâu."

Cứt chó!

Lãnh Ngạo Nhiên tức hộc máu, hắn ta có thể đi sao? E là vừa ra khỏi cửa đã bị người ta đánh chết rồi.

Một lát sau, hắn ta mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Thành giao!”

'Tên mập trung niên thu lại bớt vẻ tươi cười, hắn ta ngẩng đầu lên nhìn một cái rồi cười nói: "Ngươi là một người thông minh, không thì cũng không sống được lâu vậy. Từ giờ trở đi, mạng của ngươi, Thiên Tỉnh Các bảo vệ!"

Giọng tên mập ẩn một tia hàn ý, nhưng câu nói đó lại khiến cho người ta không được phép nghỉ ngờ, và cũng làm Lãnh Ngạo Nhiên thoáng yên tâm hơn.

Không ai dám gây sự ở Thiên Tinh Các, những kẻ gây sự đều chết hết rồi.

Không có ngoại lệ!