Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3935: Có hả?




Cách đêm trăng tròn, còn một ngày.

Đảo Lưu Quang, trên tảng đá ngầm ngoài biển, Lâm Nhất đã đứng đây thổi Tử Vân Thần Trúc Tiêu suốt sáu ngày nay.

Hắn muốn biện ngũ hành, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Hắn muốn tinh thông ngũ thanh là cung, thương, giác, chủy, vũ. Hắn muốn hiểu về âm dương, hoàng cung, đại lữ, mười hai luật, lục âm lục dương.

Hắn muốn quan sát nhật nguyệt, triều lên triều xuống, các loại hình ảnh đối ứng trong sự thay đổi của sắc trời trong mỗi canh giờ.

Tu luyện âm Vương Hầu khó hơn nhiều so với tưởng tượng của Lâm Nhất, không dễ như Lấy tiêu ngự kiếm đâu.

Nghĩ đến việc sau âm Vương Hầu còn có âm Thánh Hiền, âm Đại Đế, âm Thần Long, với cả cảnh giới cao nhất là tiên âm trong truyền thuyết kia.

Lâm Nhất nghĩ thôi đã cảm thấy mênh mông bát ngát, giống như trước mắt đây là biển rộng mênh mông vô bờ, không nhìn thấy biên giới.

May mà Lâm Nhất thiên phú dị bẩm, năng lực trên phương diện âm luật không kém gì kiếm đạo.

Lại còn có tiểu Băng Phượng ở bên cạnh hướng dẫn, tuy cảnh giới nàng ta không đủ, nhưng bẩm sinh đã là âm Thần Long. Cho dù bây giờ không thể thể hiện ra uy lực của âm Thần Long, nhưng cảnh giới vẫn còn đấy, chỉ điểm cho Lâm Nhất vẫn dư sức.

Trong vòng sáu ngày, phải nói là Lâm Nhất tiến bộ thần tốc, làm cho tiểu Băng Phượng líu cả lưỡi.

Hắn thổi Tử Ngọc Thần Trúc Tiêu, trên mặt biển xung quanh xuất hiện dị tượng, hắn không thổi bất cứ khúc phổ nào, thậm chí kiếm ý cũng chẳng có, và càng chẳng dùng đến ý cảnh của kiếm pháp.

Hắn chỉ dựa vào âm thanh của cây tiêu, dựa vào hiểu biết của mình về âm luật, rồi thổi ra bằng chân nguyên và hồn lực.

Trên mặt biển, theo sự lên xuống của tiếng tiêu, dị tượng ra đời, lúc thì ánh trăng sà xuống, lúc thì ánh mặt trời chiếu khắp muôn nơi. Nhật nguyệt luân

phiên, âm dương biến ảo, có một thanh trường kiếm bay qua mười dặm hoa đào.

Bay qua hoa đào, trường kiếm phá không mà đi, dưới tầng mây, có một thác nước đổ xuống như dải ngân hà.

Ẩm!

kiếm quang nổ trên bầu trời, hóa thành hỏa diễm vô biên rơi xuống, hỏa diễm giống như từng khối thiên thạch đang bùng cháy đang rơi xuống địa cầu.

Ầm ầm ầm!

Trong sự run rẩy của mặt đất, từng viên thiên thạch đang bùng cháy hóa thành núi, cánh đồng đột ngột mọc lên từ mặt đất.

Nhật nguyệt chia âm dương! Kim là kiếm, mộc là đào, thủy là thác nước, hỏa là ngôi sao, thổ là núi.

Tiếng tiêu lên xuống trầm bổng, cung, thương, giác, chủy, vũ. Hoàng chung, đại lữ mười hai luật, âm dương biến ảo liên tục.

Âm!

Đợi đến khi tiếng tiêu từ từ trầm xuống, một cỗ uy áp thuộc về Vương Hầu trong nhân gian ầm ầm nở rộ từ trên người Lâm Nhất.

Phanh! Phanh! Phanh!

Toàn bộ dị tượng lập tức biến mất trong nháy mắt, trên mặt biển dâng lên

ột nước lớn, cột nước hùng vĩ, hướng thẳng lên tận trời. Dưới sự trầm bổng của tiếng tiêu, cột nước liên tục dâng cao, trong chớp mắt đã cao đến hàng nghìn trượng.

Một cảnh tượng đáng sợ xuất hiện, theo sự biến ảo trong tiếng tiêu, chẳng mấy chốc những cột nước này đã hóa thành những con rồng nước, lượn quanh Lâm Nhất.

Đây chính là âm Vương Hầu!

"Tuy có thiếu một chút biến ảo, nhưng mới sáu ngày đã nắm được âm Vương Hầu, thiên phú đáng sợ thật đấy."

Tiểu Băng Phượng nhíu mày lầm bầm, nhưng sau đó nàng ta lại cười lên, suy cho cùng vẫn là bổn đế dạy giỏi.

Đúng vậy, tất cả là công lao của bổn đế hết. Rào rào rào!

Lâm Nhất buông tiêu xuống, những con rồng nước này lập tức biến thành cơn mưa to rơi đầy trời, mưa tâm tã.

Thành công rồi!

Hai mắt Lâm Nhất khó nén được vẻ vui mừng, nếu tính theo cấp ý chí võ đạo thì ước chừng âm Vương Hầu ngang với kiếm ý thông thiên.

Âm Vương Hầu phối với kiếm ý thông thiên đỉnh phong đại viên mãn, thì sẽ cho ra uy lực khủng bố cỡ nào cơ chứ, trái tim Lâm Nhất đập bùm bùm bùm không thôi.

Đột nhiên Lâm Nhất loạng choạng rồi lảo đảo suýt ngã.

Luyện liên tiếp sáu ngày để lĩnh hội âm Vương Hầu, chung quy là đã tiêu hao quá nhiều tinh thần, cảm giác mệt mỏi ập đến.

Lâm Nhất hít thở sâu, ngồi khoanh chân, nhắm mắt lại, ngủ luôn.

Hắn ngủ một giấc rất say, tiếng thở cũng trở nên hơi nặng nặng, hắn ngủ đến khi mặt trời xuống núi, rồi lại ngủ đến khi mặt trời nhô lên từ biển.

Suốt một ngày một đêm, đợi đến khi hắn mở mắt ra lần nữa, hai mắt hắn sáng như sao, tinh thần sảng khoái.

Năng lượng và tinh thần đều đạt đến đỉnh cao chưa từng có. Lâm Nhất đứng dậy nhìn về phía mặt trời, sau đó duỗi lưng một cái, rồi ngáp. Thoải mái!

"Hừ hừ, tối qua ngươi ngủ còn ngáy đấy." Tiểu Băng Phượng ôm Tặc Miêu đi tới, cười mỉm nói.

Có hả?

Lâm Nhất cười ngại ngùng, hắn nhìn về phía mặt trời, rồi híp mắt nói: "Ánh trăng đêm nay hẳn là rất đẹp."

"Trời còn chưa tối đâu?"

Tiểu Băng Phượng bĩu môi nói.

Lâm Nhất không nhìn bên đó nữa, hẳn nhìn tiểu Băng Phượng rồi nói: "Đồ Thiên Đại Đế, tối nay có rời khỏi ma vực Thương Huyền được hay không, dựa hết vào ngươi đó."

"Yên tâm, cho dù thần vân của bổn đế chỉ có một xíu, thì cũng không phải thứ mà người phàm có thể ngăn được." Tiểu Băng Phượng phí khách nói.

Giết Bôn Lôi ma kiếm thì đơn giản, có ra khỏi Ma Vực được hay không mới là điều quan trọng.