Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3993: Không đúng!




Roạt!

Lâm Nhất đáp xuống cạnh Diệp Tử Lăng, gương mặt bị lớp mặt nạ che giấu lạnh lẽo khiếp người, ánh mắt băng giá.

Sức sống đang nhanh chóng rút khỏi cơ thể Diệp Tử Lăng, nàng ta giống như một đóa hoa khô héo đang dần tàn lụi.

Rõ ràng nàng ta có thể rời đi!

Không dám chậm trễ hơn nữa, hắn lấy một viên Niết Bàn đan tới, vội vàng khom người đưa vào miệng đối phương.

Khoảnh khắc tiên dược vào miệng, sắc mặt Diệp Tử Lăng lập tức hồng hào với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Niết Bàn đan được xưng là dục hỏa trùng sinh chính là chỉ còn lại một hơi thở cũng có thể nháy mắt khôi phục đến trạng thái đỉnh cao, vậy mà lại có thể khiến vết thương của nàng ta lành lại.

Nàng ta nhắm chặt hai mắt, không có dấu hiệu tỉnh lại, ý thức vẫn đang chìm trong giấc ngủ sâu.

Có thể thấy sau khi đám người Lâm Nhất rời đi, Diệp Tử Lăng đã bị tổn thương nặng nề như thế nào.

"Lão đại, hắn chính là công tử Táng Hoa... Một kẻ tàn nhẫn nổi danh Thương Huyền Phủ gần đây. Lần trước ở Thiên Tinh Các của Ma vực Thương Huyền, hắn đã ra tay giết chết Bôn Lôi Ma kiếm!"

Tiêu Khôn nhìn thấu lai lịch Lâm Nhất, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, giãy giụa chật vật đứng dậy.

Những tên tà tu còn lại cũng đều lộ vẻ hoảng sợ, lặng lẽ rút lui một khoảng xa.

Dạo này công tử Táng Hoa khá im ắng, chỉ xuất hiện vài lần, nhưng ai nấy đều biết trước đó hắn đã làm gì. Trong mắt đám tà tu, hắn chẳng khác nào sát thần.

Lôi Ưng đứng giữa không trung nhìn chăm chăm vào Lâm Nhất, mặt nạ trắng đen lộ ra vẻ âm trầm.

"Có vẻ như tin đồn là sự thật. Ngươi đúng là đệ tử thân truyền của Phù Vân Kiếm Tông!" Lôi Ưng hung tợn nhìn Lâm Nhất, chiếc mặt nạ trắng đen biến ảo không chút che dấu sát khí rợp trời.

"Chẳng mắc mớ gì ngươi. Sẵn sàng trả giá đắt đi!"

Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn Lôi Ưng ở phía xa, giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn.

"Chậc chậc chậc. Đừng giả thần giả quỷ trước mặt ta, chút thủ đoạn nhỏ này. của ngươi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân ở chỗ ta vẫn còn non lắm. Người khác sợ ngươi, nhưng Lôi Ưng này chưa bao giờ coi ngươi ra gì."

Lôi Ưng một thân áo rơm, chiếc khăn đen trắng che kín gương mặt, khiến hắn ta có vẻ bí ẩn và kỳ dị.

Trên chiếc mặt nạ thủy mặc biến ảo lộ ra vẻ châm chọc. Trước giờ hắn ta luôn khinh thường tên công tử Táng Hoa này.

Chẳng qua chỉ nắm giữ vài đạo trong âm luật thôi, cũng chỉ có nơi bé nhỏ như Thương Huyền Phủ mới khiến người kinh hãi.

Soạt! Vừa dứt lời, hắn ta biến thành một lưồng ánh đỏ phá không mà tới. Quanh người hẳn bị ánh lửa và sấm sét ngưng tụ thành ma diễm màu đen vô cùng đáng sợ, thoáng cái đã bao trọn khắp người hắn ta.

Đùng đoàng!

Khi hắn ta xé rách hư không bên trái, từng luồng tia chớp to đến cả chục. trượng diễn hóa thành xích lôi, ngưng tụ ra mảng lớn ma ưng. Từng ngọn lửa ngưng tụ sang bên phải hắn ta thành một con chim lửa.

Chim lửa và ma ưng song hành với Lôi Ưng xông tới, nháy mắt che khuất bầu trời, khắp trời bị dị tượng sấm sét và ngọn lửa được biến ra xâm chiếm.

Chỉ mỗi dị tượng bậc này cũng đủ để đánh một cường giả cảnh giới Pháp. Tướng trọng thương dễ dàng. Lôi Ưng dám cuồng ngạo như vậy đương nhiên có năng lực và sức mạnh của mình.

Vùt

Dưới lớp mặt nạ của Lâm Nhất, kén kiếm ẩn núp trong mi tâm run lên từng tràng tiếng gió, mặt nạ màu bạc bị sự thay đổi này ảnh hưởng, tỏa ra ánh sáng

rực rỡ chưa từng thấy.

Cả chiếc mặt nạ giống như hồ nước nơi vầng trăng rơi xuống. Đây là lân đầu hắn thúc giục kén kiếm trong mi tâm sau khi phá vỡ bình cảnh.

Kiếm ý mênh mông cuồn cuộn tăng vọt trên người Lâm Nhất. Hắn nhẹ giọng thì thầm: "Núi cao còn có núi cao hơn!"

Ken két!

Giọng hắn có vẻ mông lung, nhưng từng chữ nặng như núi, khai thiên tích địa. Khi bảy chữ này thốt ra, bầu trời bị sấm chớp và lửa bao phủ thoáng cái nổ tung ra từng khe nứt.

Vô số vô kể ánh sáng rỉ từ khe nứt ra ngoài, phủ lên người Lâm Nhất.

Đó là ánh mặt trời phía trên mây, đó là kiếm ý thiên thượng, đó là truyền thuyết và vinh dự thuộc về kiếm khách.

Đùng!

Khí thế hung hăng giết cho Lôi Ưng bất ngờ không kịp đề phòng, giật mình kinh hãi, hoảng sợ lùi lại ba bước trên không trung, áo tơi trên người lóe lên từng. lưồng tia sáng, rung động lớp lớp, bị kiếm ý không thể tưởng tượng tấn công.

Gió nổi lên sau lưng Lâm Nhất!

Thổi bay áo bạc của hăn, thổi rối mái tóc bạch kim. Mặt nạ trăng bạc che khuất gương mặt, bị từng luồng tóc bạch kim phủ lên. Đã không ai nhìn thấy

được mặt hắn, chỉ có cặp mắt kia quanh quẩn kiếm quang, sát ý ngút trời.

Máu trong người Lâm Nhất sôi trào, toàn bộ hoa tinh ma cháy hừng hực, hắn gầm lên: "Thần ở trên trời, kiếm ta hoá trời!"

Ầm! Âm! Ầm!

Tiếng nổ kịch liệt vang vọng bầu trời, từng đám chim lửa và lôi ưng đều bị kiếm ý phía trên phù vân chém vỡ.

Giờ khắc này, Lâm Nhất tựa thần linh, lời hắn vang vọng đất trời như tiên âm.

Giờ khắc này, bầu trời khôi phục sáng sủa, toàn bộ ánh sáng và kiếm ý không chút keo kiệt phủ lên người Lâm Nhất.

Trên người hắn toát ra ánh sáng bạc làm người ta lóa mắt, ánh mắt hắn quét qua, Lôi Ưng hộc máu, bị đánh bay ra ngoài.

"Kiếm ý Thần Tiêu?"

Khăn che mặt của Lôi Ưng lộ ra vẻ mỉa mai, trong mắt không sót lại chút gì. Hắn hiểu rõ kiếm ý Thần Tiêu có ý nghĩa thế nào. Đó là kiếm ý mà cả cảnh giới Long Mạch cũng không thể tùy tiện nắm giữ. Dù là ở Hoang Cổ Vực cũng vô cùng hiếm thấy.

Không đúng!

Nếu thật là kiếm ý Thần Tiêu, với tình trạng hắn ta bây giờ chịu kích vừa rồi không chết cũng hấp hối mới phải.

Nhưng dù vậy, cũng chênh lệch không bao nhiêu.

Tiêu Khôn và đám tà tu chứng kiến cảnh này đều sợ đến choáng váng. Nhẹ nhàng nói mấy từ đã đánh cho Lôi Ưng hộc máu văng đi, cũng quá đáng sợ đi chứ.

Tuy nói bây giờ Lôi Ưng không ở trong trạng thái điên cuồng nhất, mới vừa đánh với hai vị cảnh giới Thần Đan rồi lại đại chiến với Diệp Tử Lăng xong, còn bất chấp nguy hiểm sử dụng Tinh Tượng của mình.

Nhưng nói thế nào hắn ta cũng là Lôi Ưng đấy, tu vi cảnh giới Bán Bộ Thần

Đan, là kẻ tàn nhẫn tát chết Tân Phong chỉ bằng một cú tát, là tà tu đứng đầu bảng xếp hạng của biển Khô Huyền.

Khục khục!