Lôi Ưng hạ xuống đất, khom người ho khan dữ dội, máu tươi nhuộm đỏ chiếc khăn che mặt trắng đen.
"Chậc chậc, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh..." Lôi Ưng cười quái dị, sau đó một cỗ khí tức cực kỳ ngang ngược từ từ tỏa ra từ trong người hắn ta.
Khí thế vừa bị kiếm ý bán bộ thần tiêu đánh trọng thương, bây giờ lại ngưng tụ lại lần nữa.
Rồi còn đang cuồng bạo không ngừng, nền tảng sức mạnh của hắn ta mạnh đến nỗi làm người ta giận sôi, Lâm Nhất cũng cảm thấy hít thở hơi khó khăn. Nét mặt hắn trở nên ngưng trọng, tên Lôi Ưng này chắc chắn không phải tà tu bình thường, có khi tông môn ma đạo mà hẳn ta theo học năm xưa có danh tiếng rất ngang ngược.
"Tiếc là ở trước mặt ta, ngươi vẫn chẳng là gì. Ha ha, ta mặc kệ ngươi có lai lịch gì, đối đầu với ta thì chỉ có một kết cục, chết!"
Lôi Ưng cười lạnh một tiếng, rồi chợt rút ra thanh binh khí màu tím, đó là một thanh Lôi kiếm lập lòe điện quang.
"Ha ha ha!"
Lôi Ưng khàn giọng cười như điên, hắn ta cầm Lôi kiếm phóng thích ra uy áp của nó.
Thanh kiếm này... đồng tử của Tiêu Khôn co rút, Lôi lão đại bị bức đến đường cùng thật rồi, hắn ta không còn nhớ lần trước thanh lôi kiếm này được rút ra là lúc nào nữa.
Thánh binh ư? Mí mắt Lâm Nhất giật giật, hắn đặt Tử ngọc thần trúc tiêu bên môi, rồi thổi ngay.
"Chết đi!"
Lôi Ưng tay cầm thánh binh, mỉm cười dữ tợn đánh tới, Lôi kiếm vung liên tục trong không trung. Keng keng keng, các dị tượng do âm luật hóa thành bị nó chém vỡ liên tục, nháy mắt đã đánh đến trước mặt Lâm Nhất.
Bụi hoa nhô lên từ nơi nào!
Lâm Nhất thấy biến không sợ, âm có năm thanh, cung thương giác chủy vũ, luật có hoàng chung, đại lữ, thái thốc... âm dương mười hai trọng.
Trong phút chốc hắn đã thổi ra đủ loại huyền diệu của âm Vương Hầu, âm dương ngũ hành, nhật nguyệt doanh trắc, thiên địa biến ảo, tầng tầng lớp lớp trong tiếng tiêu.
Ẩm!
Vào thời khắc nguy hiểm, ánh kiếm sắp bổ xuống, một đóa tường vi huyết sắc ầm ầm nở ra trước mặt hắn.
Tường vi huyết sắc dung hòa kiếm ý nửa bước tứ phẩm và âm sắc của âm Vương Hầu, trong suốt lóng lánh, màu đỏ như máu, lạnh lẽo xinh đẹp.
Ầmt!
kiếm quang chém lên tường vi, tiếng kim thiết chói tai theo đó vang lên, tia lửa văng khắp nơi, gợn sóng của dư âm dao động hết vòng này đến vòng khác trong không trung.
Tiếng tiêu của Lâm Nhất không dừng, hắn thừa cơ lùi về sau một đoạn.
Răng rắc!
Tường vi huyết sắc chỉ duy trì được một lúc liền bị Lôi Ưng chém vỡ, hẳn ta lao đi giữa các mảnh hoa vỡ.
'Vung tay lên, thánh văn trên Lôi kiếm tỏa ra hào quang, chém vỡ từng tầng dị tượng do âm luật hóa thành trên không trung.
Phanh! Phanh! Phanh!
Hắn ta điên cuồng gào lên liên tục, ánh đao lóng lánh lóe sáng rực rỡ trong tâm nhìn.
Mỗi một lần, kiếm quang đó đều có thể dễ dàng chiếm lấy con ngươi của hắn, tựa như một giây sau, hắn sẽ bị kiếm quang chém thành mảnh vụn vậy.
Nhưng Lâm Nhất luôn có thể ngưng kết ra dị tượng ở thời khắc mấu chốt, chặn lại chiêu kiếm tuyệt sát hung ác đó.
Âm ầm ầm!
Cuối cùng dị tượng của kiếm pháp trần quang đã đạt đến mức độ cao nhất, tiếng tiêu của Lâm Nhất cao vút, giống như một con rồng xông lên tâng mây.
Ta đến từ bầu trời, hoa nở từ trong bàn tay ta.
Nhân gian không có gì, tặng quân bạch mã đề.
Nhất niệm trần quang tan hết, chiếu phá sơn hà vạn đóa!
Trong hư không nở ra từng đóa hoa trắng, đóa hoa lấp lánh vâng sáng thiêng liêng, giống như ngọn đèn đong đưa, kiếm thế hủy diệt trong tiếng tiêu của
Lâm Nhất lại đột ngột mọc lên từ mặt đất.
Hắn đi qua vạn bụi hoa, thổi tiêu mà đứng, một thân ngân sam, hào quang thần tiên tỏa ra.
"Hủy diệt cho ông đây!"
Lôi Ưng trông thấy dị tượng hùng vĩ cỡ này, hắn ta căng cả da đầu, cổ họng khàn khàn phát ra tiếng thét.
Hắn ta cầm chặt Lôi kiếm trong ay, một trăm đạo thánh văn nở rộ cùng lúc trên thanh kiếm, diễn hóa ra từng tia chớp màu đen xông thẳng lên vòm trời.
Âm ầm!
Trong phút chốc, sắc trời trở nên tối mịt, đột nhiên, Lôi Ưng bổ xuống một đao. kiếm quang đầy trời và tia sét hóa thành một bàn tay khổng lồ màu đen, trên bàn tay khổng lồ ấy có ma văn màu máu quấn quanh, nó đổ từ trên trời
xuống.
Đây là lực lượng tuyệt đối, đây là uy áp của thánh binh, đây là tôn nghiêm của bán bộ thần đan.
Uỳnh!
Biển hoa nở rộ trong không trung bị một chưởng đập nát, Lâm Nhất đứng một mình lập tức bị vỗ trúng ngay tại chỗ.
Răng rắc!
Mặt đất điên cuồng rung chuyển, rồi chợt nổ tung, bụi bay mù mịt, những tảng đá khổng lồ bay ngang bầu trời.
Xoet! Xoẹt! XoẹtI
Tiêu Khôn và những tà tu đang lùi ra xa, lại lần nữa quay lại bên cạnh Lôi Ưng, cả đám nhìn ra đằng xa với vẻ mặt ngưng trọng.
Sau đó, tất cả bọn họ đều toát mồ hôi lạnh, trong làn bụi mù mịt kia, có một thân ảnh đang cố đứng lên, chỗ mà hắn đứng rõ ràng là chỗ Diệp Tử Lăng đang ở.
Trời sập, đất lõm, cả khu rừng Huyết Thạch đều kinh hãi trước một cú đánh hủy diệt.
Duy chỉ có chỗ Lâm Nhất đang đứng, là không tổn hao gì. Hắn khom người chật vật đứng lên, trong làn bụi mù mịt, không nhìn thấy rõ hình dáng của công tử Táng Hoa. Nhưng có thể cảm nhận được một ánh mắt xuyên qua hư không, nóng cháy như ngọn lửa, nhìn bọn họ chằm chằm.
Máu chưa cạn, cuộc chiến chưa ngừng!