Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 400: Tranh giành đệ tử




Trong lúc đó, Lâm Nhất chợt nhớ ra trước đó gã hòa thượng kia đã kết một cái ấn.

Long Hổ quyền cũng không phải một bộ quyền pháp đơn giản, trọn bộ của nó còn có các loại thủ ấn, tâm pháp và bí thuật.

Bất Diệt Kim Cương Ấn mà hắn đang tu luyện cũng à một trong những thủ ấn của Long Hổ quyền.

Còn nhớ lúc trước, có được thủ ấn phụ trợ, Mãnh Hổ quyền có thể sánh với võ kỹ Tiên Thiên thượng phẩm.

Nhưng dù là vậy, vẫn không khiến hắn cảm thấy chấn động mạnh như khi thấy người trước mặt.

Không ngờ Long Hổ quyền lại là một võ kỹ kh ủng bố như thế.

“Mấy vị tiểu hữu, vẫn còn kinh ngạc à?”

Hòa thượng dùng một chiêu gi3t chết ba tên tội phạm, khiến cho đám thiếu niên vừa mới đến tuổi cập kê trong miếu đều phải choáng váng.



Mãi một lúc lâu sau, bọn họ mới giật mình hoàn hồn và kích động không thôi.

“Tiền bối, ngươi là cao nhân của Huyền Thiên tông ư?”

“Đây thật sự là Long Hổ quyền uy chấn Đại Tần? Quả thật không thể tưởng tượng nổi!”

“Tiền bối, vừa rồi… chúng ta không có mắt…”

Đám thiếu niên có hơi luống cuống, nói năng loạn xạ, trái lại cũng không thể trách bọn họ, dù là Lâm Nhất đã trải qua bao phen sinh tử ở quận Thanh Dương cũng bị chấn động tột đỉnh.



Huống chi là bọn họ?

“Đừng gọi ta là tiền bối, ta chỉ lớn hơn các ngươi mấy tuổi mà thôi!”

“Vậy nên xưng hô như thế nào? Gọi tên ư?”

“Ta đã sớm quên pháp danh của mình, võ giả quận Tần Thiên thường gọi ta là công tử Lưu Thương”.

Hòa thượng mỉm cười, khẽ nói.

Công tử Lưu Thương!

Lâm Nhất khẽ cau mày, có hơi khó tin, không ngờ người này lại là một nhân vật lớn.

Bát công tử đế đô chính là những tồn tại trẻ tuổi mạnh nhất của Tứ đại tông môn và Tần Thiên học phủ ở quận Tần Thiên.

Ngay cả Bạch Lê Hiên và Tư Tuyết Y cũng không được tính vào đó, chủ yếu vì bọn họ còn quá trẻ.

Thêm một thời gian nữa, đến đợt bình chọn Bát công tử, hai người bọn họ sẽ có cơ hội rất lớn.

Khi hòa thượng nói ra thân phận của mình, những thiếu niên khác đều có cảm giác bị choáng, hoàn toàn không dám tin mình sẽ có cơ hội được gặp mặt nhân vật trong truyền thuyết bực này.

Lâm Nhất cũng không biết nói gì cho phải, không ngờ cái tên hòa thượng chỉ biết nói “đóng cửa, đóng cửa” này lại là công tử Lưu Thương – một trong Bát công tử đế đô.

Tuy nhiên, với thực lực mà hắn ta thể hiện, có lẽ không giả được.

“Lưu Thương đại ca, muốn trở nên mạnh mẽ thì phải cạo đầu à?”

Ngay khi đám thiếu niên đang vô cùng phấn khích, mừng rỡ thì đột nhiên Lý Vô Ưu lí nhí hỏi.

Nghe vậy, khóe miệng công tử Lưu Thương có hơi giật giật mấy cái, miễn cưỡng cười nói: “Không cần, ta cũng không phải người xuất gia, chỉ là có nghiên cứu sâu sắc đối với phật hiệu mà thôi”.

Lâm Nhất nấc một tiếng, thiếu chút bật cười, cái tên Lý Vô Ưu này cũng thú vị thật, ngay cả công tử Lưu Thương mà cũng dám trêu ghẹo, nếu thật sự chọc giận đối phương, hậu quả thật không dám nghĩ.

Hiển nhiên, công tử Lưu Thương không phải người nhỏ mọn như vậy, hắn ta tiếp tục cười nói: “Các vị tiểu hữu cảm thấy Long Hổ quyền của ta như thế nào?”

“Mạnh!”

“Kh ủng bố!”

“Vô địch!”

Đám thiếu niên liền đua nhau tán thưởng.

“Có muốn gia nhập Huyền Thiên tông ta không?”

Trên môi công tử Lưu Thương nở một nụ cười hài lòng, nói ra mục đích thật sự của mình, ánh mắt hắn ta cố ý nhìn về phía Lâm Nhất và Lý Vô Ưu.

“Chúng ta có thể gia nhập Huyền Thiên tông ư?”

Đám thiếu niên mừng như điên, nhất là vừa rồi, bọn họ đã được chiêm ngưỡng uy lực mạnh mẽ của Long Hổ quyền.

“Huyền Thiên tông làm vậy có hơi quá rồi đấy… Đường đường là Bát công tử đế đô mà lại tự mình ra mặt mời chào đệ tử”.

Ngay lúc này, trong miếu đột ngột vang lên một tiếng cười giòn giã, dễ nghe.

Trên xà ngang, một nữ tử áo lam dáng người cao gầy, có lồi có lõm trông vô cùng quyến rũ đột nhiên nhảy xuống.

Khi cô ta vừa hạ xuống, khuôn ngực no đủ khẽ run lên, khiến đám thiếu niên bên dưới mắt tròn mắt dẹt, thậm chí Lý Vô Ưu còn nuốt mấy ngụm nước miếng.

Thiếu nữ áo xanh nở một nụ cười xinh đẹp, ngay lập tức ánh mắt đám thiếu niên không cách nào rời khỏi được.

“Ta là Hân Nghiên của Lăng Tiêu kiếm các, mấy vị tiểu đệ đệ có muốn gia nhập Lăng Tiêu kiếm các không, tỷ tỷ có thể giúp các ngươi đi cửa sau nha!”

Trên người thiếu nữ áo xanh có một loại mị lực câu hồn đoạt phách, giọng cô ta tràn đầy sự quyến rũ.

“Lăng Tiêu kiếm cũng không kém nha, ngay cả đệ nhất mỹ nữ cũng phái ra… Xem ra Lão Sâu Rượu Hỗn Nguyên môn ta không có chút gì là hấp dẫn rồi!”

Đột nhiên trong đống cỏ tranh ở ngôi miếu đổ nát có một ông lão ăn mặc lôi thôi, người đầy mùi rượu bước ra.

Công tử Lưu Thương của Huyền Thiên Tông, Lão Sâu Rượu Hỗn Nguyên môn, Hân Nghiên – nữ tử yêu mị của Lăng Tiêu kiếm các, phút chốc, trong tòa miếu hoang ở Mạc Bắc hoang nguyên chật kín nhân vật lớn của Tam đại siêu nhiên tông môn.

Việc này khiến chúng thiếu niên đều cảm thấy rất bất ngờ.

Trước đó bọn họ chưa từng nghĩ đến trong ngôi miếu hoang này lại có hai người ẩn mình thần không biết quỷ không hay như vậy.

“Tỷ tỷ, ta đi với ngươi!”

Ngay khi mọi người còn đang sững sờ, Lý Vô Ưu đột nhiên bước lên, đi về phía Hân Nghiên của Lăng Tiêu kiếm các.

“Tên nhóc này đúng là tinh mắt!”

Hân Nghiên duỗi tay, Lý Vô Ưu vội nắm lấy, mỉm cười nói: “Lần đầu gặp mặt, ta tên là Lý Vô Ưu, tương lai sẽ là đệ nhất kiếm khách của Đại Tần”.

“Tiểu quỷ, ngươi còn không buông tay ra, ta sẽ chặt tay ngươi đấy!”

Hân Nghiên cười tủm tỉm nhìn về phía Lý Vô Ưu, tên nhóc này mãi vẫn không chịu buông tay.

Cảm nhận được sát ý, cả người Lý Vô Ưu trở nên lạnh lẽo, vội vàng buông tay ra.

“Hì hì, vậy mới ngoan, tuổi còn nhỏ chớ nên có nhiều tâm tư quỷ quái như vậy”.

Hân Nghiên nhéo nhéo mặt Lý Vô Ưu, thân mật nói. Lý Vô Ưu bị đau, cứ “ai u” liên hồi.

Ánh mắt công tử Lưu Thương cùng Lão Sâu Rượu của Hỗn Nguyên môn đều lộ vẻ tiếc nuối.

Mắt thấy Lâm Nhất nhấc chân muốn đi về phía Hân Nghiên, bọn họ vội bước đến.

Công tử Lưu Thương cười nói: “Tiểu hữu, có lẽ ngươi đã từng tu luyện Long Hổ quyền tàn quyển, gia nhập Huyền Thiên tông, chắc chắn ngươi có thể tu luyện trọn bộ Long Hổ quyền”.