Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 401: Lựa chọn




“Tiểu huynh đệ đừng có nghe hắn ta nói, Long Hổ Quyền này có sức mạnh vô địch nhưng lại cực kỳ khó luyện, rắc rối hơn nữa là phải có chút Phật duyên thì mới được. Cũng tức là sau khi ngươi vào được Huyền Thiên Tông, thì phải hói đầu giống như bọn họ”.

Lão sâu rượu của Hỗn Nguyên Môn cười rạng rỡ và nói: “Với căn cơ của cơ thể ngươi mà không gia nhập Hỗn Nguyên Môn thì thật quá đáng tiếc, trong các tông môn của Đại Tần, nếu nhắc đến cơ thể cường tráng, có ai có thể bì lại được Hỗn Nguyên Môn?”

Hai người họ tiến lên mời gọi, không thèm để ý đến những thanh niên khác.

Lúc này các thiếu niên mới nhận thấy, hóa ra khi ba nhân vật lớn xuất hiện thì người mà họ thật sự để ý đến là Lâm Nhất và Lý Vô Ưu.

Bọn họ chỉ là người thừa nên nhất thời có chút cảm giác thất vọng.

Lâm Nhất thầm thấy bất ngờ, không hổ là cao thủ cấp Huyền Võ, nhìn sơ là đã biết được đại khái năng lực của hắn rồi.

Hai người bọn công tử Lưu Thương đều có vẻ hơi nôn nóng, nhưng Hân Nghiên của Lăng Tiêu Kiếm Các thì lại nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt rơm rớm và không nói gì.

“Xin lỗi, trước khi ta đến thì đã nghĩ kĩ là sẽ gia nhập Lăng Tiêu Kiếm Các rồi!”



Lâm Nhất chắp tay, từ chối khéo.

Công tử Lưu Thương và lão sâu rượu lắc đầu than thở, không cưỡng cầu thêm nữa. Với thân phận của mình thì họ sẽ không tiếp tục hạ mình nữa.

Hơn nữa, họ cũng có thể nhìn ra được, bên trong cơ thể của Lâm Nhất có bán bộ kiếm ý rất mạnh đang tồn tại.

“Chắc chắn ngươi sẽ không phải hối hận vì quyết định này của mình. Hai vị, Hân Nghiên đi trước đây!”

Hân Nghiên nở nụ cười lạnh lùng rồi dắt theo Lâm Nhất và Lý Vô Ưu rời khỏi chùa.

“Lăng Tiêu Kiếm Các phái Hân Nghiên đến thì sao đám nhóc này từ chối cho được. Lại bị cướp mất hai hạt giống tốt!”



Lão sâu rượu hớp một ngụm rượu rồi than vãn.

“Mấy năm nay vận may của Lăng Tiêu Kiếm Các có chút cao… Phải rồi, hình như lúc nãy ta mới nghe có người mắng ta hói đầu!”

Công tử Lưu Thương đảo mắt, cười tủm tỉm và nói.

Lão sâu rượu lập tức ho gượng vài tiếng, suýt chút nữa là phun rượu trong miệng ra, vội đổi sang chủ đề khác: “Đừng tưởng thật, đừng tưởng thật mà. Chẳng phải ngươi muốn thu nhận mấy thiếu niên vào Huyền Thiên Tông sao? Ta đi trước đây nhé!”

“Chạy cũng nhanh thật đấy!”

Công tử Lưu Thương khẽ cười, nhẹ nhàng nói.

Vùng đất hoang vu ở Mạc Bắc vẫn đang có tuyết rơi dày.

Sau khi Hân Nghiên đưa Lâm Nhất và Lý Vô Ưu ra khỏi miếu thì không nói gì mà phóng đi thật nhanh trong tuyết.

Hai người họ cùng cưỡi một ngựa, bám sát theo sau.

Mới đầu họ không để ý nhưng dần dần Lý Vô Ưu và Lâm Nhất đều phát hiện ra, đi theo cô ta khá tốn sức.

Tốc độ hành động của Hân Nghiên trông có vẻ rất bình thường nhưng lại ẩn chứa linh vận, đôi chân thon dài xinh đẹp sải một bước thì có thể vượt cả hơn mười trượng.

Sau nửa canh giờ, Hân Nghiên của Lăng Tiêu Kiếm Các dừng lại, cười tít mắt với hai người họ.

Lâm Nhất và Lý Vô Ưu đều đỏ mặt, thở hổn hển.

“Hai tên nhóc các ngươi vẫn chưa để mất dấu thì cũng khá lắm rồi, giới thiệu sơ về mình đi!”

Trong bóng tối, Hân Nghiên vòng hai tay trước ngực, bầu ngực đầy đặn càng thêm thu hút ánh mắt.

Lý Vô Ưu cố liếc mắt nhìn sang chỗ khác, mỉm cười và nói: “Ta tên Lý Vô Ưu, năm nay mười lăm tuổi, tu vi Tiên Thiên lục khiếu, chỉ còn mỗi tâm khiếu chưa thông. Hân Nghiên tỷ, tỷ xinh thật đấy…”

“Đẹp chỗ nào?”

Cô ta mỉm cười, lập tức khiến cho Lý Vô Ưu cảm thấy như được đầm mình trong gió xuân, ba hồn bảy vía đều bay lơ lửng.

Dường như đêm khuya lạnh gió ở vùng hoang vu Mạc Bắc cũng trở nên ấm áp hơn.

Lý Vô Ưu cười ngây ngô và nói: “Hân Nghiên tỷ chỗ nào cũng đẹp!”

“Chỗ nào đẹp nhất nào?”, Hân Nghiên cười tít mắt, hỏi, giọng nói trở nên đầy cuốn hút.

“Hehe… Ngực... Ngực…”

“Nhãi con!”

Ầm.

Hân Nghiên khẽ cười, kiếm thế lập tức toát ra, quần áo trên người Lý Vô Ưu liền rách toác.

Trong gió tuyết, Lý Vô Ưu vẫn còn đang bay bổng thì chợt rơi từ thiên đàng xuống địa ngục, cả người trần trụi, lạnh đến kêu thét lên.

Khi hắn ta tỉnh táo lại, nhìn thấy Hân Nghiên nhìn mình với vẻ cười như không cười thì hai chân cậu ta liền rụt lại, sợ đến mức giơ hai tay lên che mặt.

Lý Vô Ưu khóc không ra nước mắt, lạnh đến cả người run lên, nói với vẻ đáng thương: “Tỷ, ta đã sai rồi, huhuhu!”

“Ka ka ka…”

Lâm Nhất nhịn được nên không cười, nhưng Huyết Long Mã thì không nhịn được, cười hí hí lộ cả hai làm răng.

Ánh mắt Hân Nghiên thoáng qua vẻ tò mò, sáng rỡ lên: “Con ngựa này thú vị đấy!”

Huyết Long Mã nhìn thấy ánh mắt của cô ta thì sợ đến mức vội ngậm miệng lại, lặng lẽ nấp sau lưng Lâm Nhất.

Hân Nghiên phụt cười, nhìn sang Lâm Nhất và nói: “Đến lượt ngươi, giới thiệu về bản thân đi!”

“Lâm Nhất, mười sáu tuổi, Tiên Thiên ngũ khiếu, khứu khiếu và tâm khiếu vẫn chưa thông… Nắm giữ bán bộ kiếm ý!”

Lâm Nhất suy nghĩ một lúc và quyết định không nói việc hắn và Bạch Lê Hiên có mâu thuẫn.

Hắn chưa chắc có thể vào được Lăng Tiêu Kiếm Các, tạm thời không nói cho đối phương biết.

Lâm Nhất nghỉ một lúc rồi nói: “Có điều, căn cốt của ta không tốt, tư chất cũng không quá cao!”

Hân Nghiên không đồng tình, mỉm cười và nói: “Không sao, mười sáu tuổi mà có thể đến được ngũ khiếu thì coi như cũng miễn cưỡng qua được cửa rồi, có thể nắm giữ được bán bộ kiếm ý thì đã hơn được rất nhiều người. Hơn nữa, ngươi còn có Lôi Viêm Chiến Thể, tỷ tỷ ta đây đánh giá cao ngươi!”

“Ở đây có hai tấm thẻ ngọc, có thể giúp các ngươi miễn được một vài cuộc thi nhập môn. Ở vùng đất hoang vu Mạc Bắc này, lúc cần thiết còn có thể dùng để giữ mạng. Bọn cướp ở Mạc Bắc mà nhìn thấy thẻ ngọc này thì dù có gan to bằng trời cũng không dám động đến các ngươi”.

Hân Nghiên rút ra hai tấm thẻ ngọc tinh tế đưa cho Lâm Nhất và Lý Vô Ưu.

Lý Vô Ưu tỉnh táo lại rồi bước qua nói: “Sư tỷ, tỷ không dắt ta đến Đế Đô sao?”

“Hehe, ngươi vẫn chưa vào Lăng Tiêu Kiếm các mà đã gọi sư tỷ rồi à? Có điều cũng không sao cả. Ta có nhiệm vụ của sư môn cần phải làm, cần phải ở lại vùng đất hoang vu này của Mạc Bắc thêm một khoảng thời gian nữa, nhưng ta sẽ ở đế đô đón các ngươi!”

Hân Nghiên nói năng rành mạch, ánh mắt đầy cảm xúc.

Lý Vô Ưu nói với vẻ hụt hẫng: “Không phải được đi cửa sau sao? Ta còn tưởng có ích gì nữa, chỉ có một miếng thẻ ngọc vớ vẩn thôi!”

“Hehe, quen biết tỷ tỷ ta đây không được tính là lợi ích sao?”

Hân Nghiên tiến sát lại gần, cười rạng rỡ và nói. Lý Vô Ưu liền cười theo: “Chuyện đó là đương nhiên. Được quen biết sư tỷ là lợi ích lớn hơn bất cứ thứ gì!”

“Cái miệng ngọt thật!”

Hân Nghiên véo nhẹ mặt Lý Vô Ưu một cái rồi huýt sáo, âm thanh cao vút lập tức vang lên trong đêm tuyết rơi.

Tiếng huýt lảnh lót vang vọng khắp bốn phương. Trong cơn tuyết lớn, một luồng khí tức cực mạnh mang theo kiếm thế sắc bén không gì địch nổi từ trên trời giáng xuống.

Một con Kiếm Điêu rơi xuống.

Kiếm Điêu!

Giống như tên gọi, nó là một yêu thú cao ngạo, thẳng tít và sáng chói như kiếm.

Trong vòng mười năm, nếu không thể đột phá được cấp Huyền Võ thì sẽ chết.