Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 403: Thử




Tuế Nguyệt Tâm Kinh!

Khi màn sương tan đi, Lâm Nhất chỉ nhìn thấy bốn chữ “Tuế Nguyệt Tâm Kinh”, không thể nhìn rõ nội dung cụ thể.

Xem ra chút Tử Diên Thánh Hỏa thế này vẫn chưa đủ.

Thế nhưng những hoa văn quỷ dị kia đã in sâu vào tâm trí Lâm Nhất, chỉ cần nhắm mắt là có thể xuất hiện trong tâm trí hắn.

Đúng như Nguyệt Vi Vi phỏng đoán, thẻ tre viết chữ Tuế Nguyệt Tâm Kinh có liên quan tới luyện dược sư.

Thế nhưng những hoa văn quỷ dị này khiến Lâm Nhất cảm thấy nghi hoặc.

Cảm giác hơi khác so với luyện đan thuật bình thường.



Thôi vậy, cứ nhớ kỹ những hoa văn này, nếu nó được khắc trên thẻ trẻ thì chắc chắn sẽ có công dụng riêng.

Lâm Nhất quyết tâm, quyết định dùng cơ duyên này để trở thành một vị luyện dược sư.

Hắn vừa nâng cao sức mạnh của bản thân, vừa nắm giữ những đường hoa văn này.

Bây giờ, Lâm Nhất đã nhắm mắt lại, Tử Diên kiếm quyết từ từ chuyển động.

Linh nguyên Tiên Thiên màu tím sôi trào và cô đọng, nó chảy cuồn cuộn cùng kinh mạch giống như nước sông đang dâng trào.

Sau khi vận chuyển công pháp tròn một vòng chu thiên, ngọn lửa của Tử Diên Hoa trong đan điền bốc lên từng chút một.



Sau khi ngọn lửa khôi phục, Lâm Nhất mới mở mắt ra lần nữa.

Tử Diên Thánh Hỏa vẫn còn là ngọn lửa “chết”, phải cẩn thận nuôi dưỡng, không được để nó tắt hoàn toàn.

Lúc nào hắn cũng phải ghi nhớ chuyện này.

Vài ngày tiếp theo, trên đường rời khỏi đồng hoang Mạc Bắc, ban ngày Lâm Nhất tu luyện Tử Diên kiếm quyết, đến đêm thì lĩnh ngộ những hoa văn quỷ dị kia, hắn không hề để ý đến những thứ khác, một mực chuyên tâm.

Bất giác, bảy ngày đã trôi qua.

Hiện giờ, trong màn đêm lạnh lẽo của Mạc Bắc, tuyết bay dày đặc, Lý Vô Ưu trong trại đóng quân đã ngủ say, còn đang nói mê.

Trên nền tuyết cách doanh trạm vài dặm có khắc rất nhiều những hoa văn phức tạp, đều là những thứ Lâm Nhất lĩnh ngộ được từ thẻ tre mấy hôm nay.

Những hoa văn lóe lên linh quang, run rẩy như có sinh mệnh trên nền đất trong đêm tối.

Mỗi hoa văn đều tồn tại riêng biệt, không hề có giao điểm.

Lâm Nhất sờ cằm, nhìn những hoa văn dày đặc này mà lâm vào trầm tư.

“Trong vòng năm ngày, ta sẽ nhớ kỹ những hoa văn này. Nhưng mỗi hoa văn đều giống như một loài phù văn cổ xưa, tồn tại riêng biệt, không thể hiện ra tác dụng gì”.

Hôm đó, luyện dược sư mặt lạnh lùng kia chỉ chạm nhẹ một chút, là đã có thể lồng các hoa văn vào nhau, từ đó ngưng tụ chúng thành một bức tranh hoàn chỉnh, sau đó lại khắc lên đan dược vừa mới ra lò.

Lâm Nhất cũng không biết đối phương làm sao được như vậy.

Chỉ là một hoa văn riêng biệt, lại phải tốn rất nhiều tâm lực và linh nguyên, hơn nữa còn rất khó vẽ.

Người đó còn đan lồng những hoa văn phức tạp như vậy một cách có trật tự.

Đã khó lại càng thêm khó!

“Nhưng dù khó thế nào, cũng phải thử một phen!”

Lâm Nhất không làm được như luyện dược sư kia, chỉ chạm nhẹ vào một điểm trống không, là hình thành được một hoa văn.

Hắn chỉ có thể chăm chỉ thành thật kéo từng hoa văn một, chồng chúng lên nhau và ngưng tụ chúng lại với nhau.

Bịch!

Thế nhưng, hắn chỉ mới thử lần đầu là đã lập tức thất bại, sau khi xê dịch, những hoa văn kia lập tức tan biến.

“Xem ra nó vẫn chưa được vững chắc lắm!”

Lâm Nhất nhận ra ngay, mình chỉ vẽ những hoa văn đó, chúng hữu hình nhưng lại vô thần, chỉ cần đụng vào là tiêu tan.

“Có vẻ mình đã bỏ sót vài chi tiết!”

Trong nháy mắt, Lâm Nhất vung ra kiếm khí, những hoa văn trên nền đất nhẹ nhàng rung động, tất cả đều bị phá hủy.

Lâm Nhất lấy thẻ tre ra, lại rót thêm Tử Diên Thánh Hỏa vào.

Nửa nén hương sau, thẻ tre cổ lên bốc lên ngọn lửa, bay vút lên không trung, lại một lần nữa nhập vào ấn đường.

Một bức tranh tương tự lại xuất hiện, trong Luyện Dược Các cổ xưa rộng lớn, một luyện dược sư vẻ mặt lạnh lùng đang đứng trước lò luyện đan, tùy ý khắc lên những hoa văn kỳ lạ.

Đó chính là...

Lâm Nhất giật mình, ngạc nhiên, hắn nhận ra mỗi khi luyện dược sư giơ tay ra vẽ thì trên đầu ngón tay đều có tia ánh sáng lóe lên rồi biến mất.

“Lửa!”

Linh nguyên dù sao cũng là vật vô hình, thoát khỏi cơ thể thì không thể tồn tại được.

Nhưng nếu như là ngọn lửa mà mình luyện hóa ra thì khác, sau khi thoát khỏi cơ thể, nó vẫn có thể cháy rất lâu.

Hóa ra là vậy...

Lâm Nhất trong phút chốc hiểu ra, lập tức nhắm mắt lại, trong nháy mắt thẻ tre phi ra.

Lâm Nhất duỗi tay nắm lấy, lần này, trong đôi mắt hắn là vẻ tự tin vô cùng.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Không lâu sau, trên nền tuyết lại xuất hiện rất nhiều hoa văn phức tạp.

Tất cả đều không giống với những hoa văn trước đó, ở giữa của mỗi hoa văn đều có đốm lửa màu tím.

“Như thế này mới đúng, trong hoa văn chứa Tử Diên Thánh Hỏa của ta, như vậy thì khi điều khiển sẽ tiện hơn rất nhiều”.

Lâm Nhất vừa dứt lời liền đưa tay ra chém.

Bùm!

Rất nhiều hoa văn lóe lên ánh sáng, giao nhau với nền tuyết.

Lâm Nhất nhìn thấy ánh lửa lóe lên, bức tranh hoàn thiện xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Nói là một bức tranh, nhưng thật ra lại là một hoa văn phức tạp hơn.

Khuôn mặt của Lâm Nhất lộ ra vẻ vui mừng, hắn nhẹ giọng: “Xem ra những hoa văn riêng biệt này cũng chỉ là những thứ cơ bản nhất, khi liên kết lại với nhau mới có thể trở thành hoa văn thật sự, nhờ đó mới có thể khắc trên đan dược!”

Thế nhưng những hoa văn quỷ dị này rốt cuộc là như thế nào, Lâm Nhất lại không thể hiểu.

Nhưng hắn có thể chắc chắn một điều, hoa văn tồn tại theo cấp bậc.

Có lẽ, khi hắn nắm vững Tuế Nguyệt Tâm Kinh thì mới có thể biết được thêm một chút.