Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 402: Tuế Nguyệt Tâm Kinh




Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Nhất nhìn thấy, trước đây, lúc Thanh Dương Giới mở ra, những người trong Lăng Tiêu Kiếm Các ai nấy cũng đều có Kiếm Điêu.

Phù phù!

Kiếm Điêu với khí thế sắc bén lao thẳng xuống đất giống như một thanh kiếm cắm xuống.

Hai cánh nó vừa sải ra, gió mạnh nổi lên, thổi bay tuyết trên mặt đất, tạo ra một trận bão nhỏ ngay lập tức.

“Cố gắng bảo trọng, ta đợi các ngươi ở Đế Đô!”

Hân Nghiên nhón chân bay lên, ngồi lên trên Kiếm Điêu rồi bay vút lên bầu trời.

“Vậy là đi sao?”

Lý Vô Ưu bĩu môi, sau đó thì nhìn sang Lâm Nhất, cười nịnh và nói: “Lâm Nhất, cho ta mượn bộ quần áo đi!”

Lâm Nhất thấy Lý Vô Ưu trần truồng thì bất giác cảm thấy buồn cười, hắn lấy ra một bộ đồ từ trong nhẫn chứa đồ và đưa qua cho đối phương.

“Cảm ơn nha!”



Lý Vô Ưu nhận lấy bộ đồ rồi vui vẻ, nhanh chóng chạy đi.

Lâm Nhất như nghĩ tới gì đó, chắc là Hân Nghiên đang đi tìm những hạt giống khác, gom những nhân tài trước.

Cũng không biết là năm nay đặc biệt hay năm nào cũng như vậy nữa.

Không ngờ cả ba tông môn lớn đều phái cao thủ cấp Huyền Võ đến vùng hoang vu Mạc Bắc này để giành người.

Đến công tử Lưu Thương mà thiên kiêu quận Tần Thiên nể sợ cũng được Huyền Thiên Tông phái đi.

Một lát sau, Lý Vô Ưu mặc quần áo xong, thấy Lâm Nhất vẫn còn đứng nhìn lên trời thì lập tức cười nói: “Đại ca, huynh cũng để ý Hân Nghiên tỷ rồi à?”



Lâm Nhất cười khẽ rồi nói: “Ta khuyên ngươi là nên kiềm chế chút đi, người có thể cũng sánh ngang với công tử Lưu Thương thì nhất định không đơn giản đâu!”

“Hehe, sư tỷ Hân Nghiên đâu có đáng sợ đến thế!”, Lý Vô Ưu cười ha ha và nói với vẻ không đồng tình.

Lâm Nhất thầm nói trong bụng, cái tên nhóc này cũng rộng lượng thật, màn dạy dỗ lúc nãy vẫn chưa khiến hắn ta nhớ đời.

“Bây giờ làm sao đây?”

“Sư tỷ Hân Nghiên dừng lại chỗ này kín gió lại không có tuyết, thu dọn sơ thì có thể nghỉ ngơi rồi!”

Lâm Nhất nói xong thì bắt đầu quét dọn tuyết tích tụ ở xung quanh.

Sau đó thì lấy ra ít cỏ khô, trải lên mặt đất một cách thành thục, rồi lại lấy da yêu thú trắng tinh trải lên trên.

Một chỗ nghỉ ngơi đơn giản đã nhanh chóng được Lâm Nhất hoàn thành.

Lý Vô Ưu nằm trên tấm da yêu thú nhẵn bóng, mềm mại thì thoải mái đến mức muốn hét lên, sau đó nói với vẻ hơi ngại ngùng: “Lâm đại ca, huynh xem, ta chẳng giúp được gì cả”.

“Không sao, ngươi ngủ trước đi!”

“Hehe, vậy thì ta ngủ trước đây, gần nửa tháng chưa được ngủ một giấc ngon rồi!”

Trong không trung, Hân Nghiên ở trên lưng Kiếm Điêu nhìn thấy tất cả thì mỉm cười: “Mình đã lo lắng quá nhiều rồi, tên Lâm Nhất này rất tỉ mỉ, e rằng đã từng trải không ít!”

Vù vù.

Kiếm Điêu quay thân, rời khỏi đó.

Ở chỗ nghỉ ngơi, không bao lâu sau, Lý Vô Ưu đã ngủ thiếp đi.

Lâm Nhất không muốn đi ngủ, càng đến gần Lăng Tiêu Kiếm Các thì hắn càng thấy áp lực.

Chỉ dựa vào hoài bão mà muốn sinh tồn ở kiếm các dưới áp lực của Bạch Lê Hiên, đó không phải chuyện dễ dàng.

Tất cả đều phải dựa vào bản thân.

Nhân lúc Lý Vô Ưu đang ngủ say, Lâm Nhất lấy tấm thẻ trúc trong người ra, bốn chữ cổ “Tuế Nguyệt Như Hỏa” vô cùng nặng nề và đầy cổ kính.

Tấm thẻ trúc trông có vẻ khá bình thường nhưng lại nặng đến mức đáng sợ.

Đã hai tháng rồi.

Mỗi đêm Lâm Nhất đều nghiên cứu tấm thẻ trúc này và hắn đã có được chút manh mối.

“Tử Diên kiếm quyết đã ổn định đạt đến tầng thứ năm, chắc tối nay nữa là đủ!”

Lâm Nhất cầm tấm thẻ trúc, vẻ mặt hơi căng thẳng, ánh mắt đầy vẻ mong chờ.

Lâm Nhất liếc nhìn Lý Vô Ưu đang ngủ say, lách người vài cái rồi rời khỏi chỗ đó, vào trong gió tuyết.

Sau khi chắc chắn xung quanh không có ai, Lâm Nhất mới hít một hơi thật sâu, ánh mắt nặng nề chưa từng có.

Sau khi đạt đến trạng thái không còn tạp niệm trong tâm trí, Tử Diên Hoa đang được đốt cháy ở đan điền lập tức bay lên.

Bên trong Tử Diên Hoa có ngọn lửa đang cháy, hắn hút ra từng chút rồi chuyển vào trong thẻ trúc.

Thẻ trúc nặng nề trong tay dần trở nên nhẹ nhàng khi được truyền lửa vào.

Chữ “hỏa” trên thẻ trúc đã gợi ý cho Lâm Nhất, giúp hắn phát hiện ra điểm đặc biệt của thẻ cổ này.

Chỉ là theo cách nói của Nguyệt Vi Vi thì ngọn lửa trên Tử Diên Hoa là lửa “chết”.

Vẫn chưa sinh ra được căn nguyên, nếu như dùng quá nhiều, một khi lửa tắt thì sẽ không thể cháy lên được nữa.

Vì vậy mà mỗi lần hắn tới giới hạn, lần nào cũng buộc phải từ bỏ vì Tử Diên Thánh Hoa không đủ.

Đến lúc này, Tử Diên kiếm quyết của hắn đã ổn định ở tầng thứ năm rồi, dù cho là lửa chết, nhiêu đó cũng dư dả để ngưng luyện gấp đôi.

Khi Tử Diên Thánh Hỏa không ngừng được truyền vào thì thẻ cổ thời gian cũng càng lúc càng nhẹ…

Không bao lâu, lửa trong Tử Diên Hoa đã giảm một nửa.

“Vẫn chưa đủ sao?”

Lâm Nhất bất giác căng thẳng, nếu như còn không đủ nữa thì cần phải có kiếm quyết tầng thứ sáu thì mới có thể thử.

Chính vào lúc hắn đang lo lắng thì thẻ trúc trong tay đột nhiên bùng cháy lên khi Tử Diên Thánh Hỏa đang liên tục truyền vào.

Tấm thẻ dựng đứng rồi bay lên.

Vù!

Tấm thẻ cổ bùng cháy, biến thành một đốm sáng nhỏ, bay vào giữa hai chân mày hắn.

Đầu óc Lâm Nhất bỗng ù ù, rất nhiều cảnh tượng xuất hiện, trong Luyện Đan Các rộng lớn, các luyện đan sư với vẻ mặt lạnh lùng đang vẽ thứ gì đó trong không trung trước lò luyện đan.

Quả nhiên là có liên quan đến việc luyện thuốc, Nguyệt Vi Vi nói không sai, nhưng dường như có gì đó không giống lắm.

Luyện đan sư lạnh lùng liên tục vẽ trên không những hoa văn kỳ lạ.

Những hoa văn chuyển động, lấp lánh ánh sáng kỳ ảo, giống như mang trên mình sự sống.

Vô số hoa văn trông như không liên quan gì đến nhau nhưng lại đan chặt vào nhau, khiến người ta cảm thấy rất kỳ lạ.

Ầm!

Một viên đan dược thành hình trong lò luyện đan nổ bay ra, luyện đan sư chỉ vươn tay.

Rất nhiều hoa văn trên không trung bỗng dưng lồng vào nhau tạo thành một bức tranh, đóng dấu lên viên đan dược.

Vù vù vù!

Thủ pháp của luyện đan sư rất thành thục, mỗi viên đan dược nổ ra, người này đưa tay ra chấm nhẹ một cái khiến những hoa văn lấp lánh trên không trung đan xen thành bức tranh phức tạp, khó hiểu, in vào dưới viên đan dược.

Những viên đan dược được in hình hoa văn sáng chói, rõ ràng là không bình thường, chúng giống như đã được lột xác.

“Đau quá!”

Lâm Nhất không kịp cảm nhận kỹ thì hình ảnh xuất hiện càng lúc càng nhiều khiến đầu óc hắn cảm thấy như muốn nổ tung.

Khung cảnh rung chuyển, sau đó thì vỡ tan thành vô số mảnh ký ức.

Tụ lại thành bốn chữ, xuất hiện trong đầu hắn.

“Tuế Nguyệt Tâm Kinh”.

Lâm Nhất đột ngột mở mắt ra, chỉ thấy tấm thẻ trúc trở lại trạng thái bình thường, giống như một thanh kiếm, cắm xuống mặt đất.

Lâm Nhất nghĩ đến việc tấm thẻ trúc rớt xuống đất sẽ bị hỏng thì lập tức đưa tay ra chụp lại trước khi nó rơi xuống đất.