Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 4056: Buồn bã?




Trong biển mây bao la, trên lưng chim Tinh Huyền.

Lạc Hoa đứng thẳng tắp trong bộ váy trắng, đợi tiếng sáo của Lâm Nhất dừng lại mới nhẹ giọng hỏi: “Huynh không quay đầu nhìn bọn họ một cái sao?”

Lâm Nhất buông sáo xuống, quay người đáp: "Chỉ sợ ta không nhịn được”.

Vẻ mặt hắn phức tạp, nét u sầu ngưng tụ giữa lông mày mãi không tan, một khúc nhạc này không giúp lòng hắn dịu đi. Nửa năm bên nhau, tình cảm của hắn dành cho Phù Vân Kiếm Tông gần như đều dành hết cho mấy người

Tiểu Vũ Nhược và Phùng Chương.

Không cần nhìn lại hắn cũng có thể đoán được Tiểu Vũ Nhược nhất định đang khóc lóc rất khổ sở.

Không cần nhìn lại hản cũng có thể đoán được Phùng Chương cùng Lưu Thanh Nghiêm chắc chắn rất thất vọng.

Chỉ có Diệp Tử Lăng là hắn không có cách nào đoán được trong lòng đối phương đang suy nghĩ gì.

Thất vọng? Bất lực? Buồn bã?

Có lẽ đều có hoặc không, bản thân cùng nàng ta từ hiểu lầm tới quen thân rồi trở thành bạn bè, hiểu nhau, cùng vào sống ra chết.

Tuy rằng thích và thích là khác nhau, nhưng có thể khiến Lâm Nhất yêu thích chỉ có vài người, đối với Diệp Tử Lăng có lẽ cũng như vậy.

“Huynh và lão già kia thật sự cả đời không định qua lại với nhau nữa sao?”, Lạc Hoa tò mò hỏi.

Lâm Nhất thoáng khựng lại rồi trầm tư nói: "Việc này khó nói lắm, tốt nhất không nên nợ ông ấy cái gì, bỗng dưng có người đối xử với ngươi nhưng lại không biết mục đích của họ quả thực cũng khá hoảng sợ đớ”.

“Ta biết vì sao ông ta đối tốt với huynh”.

Dưới tấm sa trắng trên chiếc mũ tre, Lạc Hoa nhẹ nhàng nói.

“Cô biết?”

Lâm Nhất ngạc nhiên hỏi lại, hắn có một khúc mắc rất lớn đối với chưởng môn Phù Vân chính là không biết rõ mục đích của đối phương.

“Đợi thời gian một năm kết thúc, tới Hoang Cổ Vực thì huynh cũng sẽ biết thôi. Ông ta kêu huynh tới đại hội Danh Kiếm cũng là vì mục đích riêng, không phải thực sự quan tâm tới thanh kiếm kia. Với thực lực của huynh, muốn giành được thanh kiếm đó thực sự khá gian nan..”, Lạc Hoa nói đầy

thâm ý.

"Ồ? Bất kể tu vi đối phương thế nào, nếu giới hạn cảnh giới ở Thiên Phách, ta hẳn là không sợ bất cứ kẻ nào”.

Ánh mắt Lâm Nhất kiên định, trầm giọng nói. “Không đơn giản như vậy đâu".

Lạc Hoa bỏ lại một câu cũng không bình luận gì thêm.

“Lạc công tử, Lâm Nhất, chim Tỉnh Huyền sắp tiến vào tầng trời thứ nhất rồi, tốc độ sẽ rất nhanh, hai vị xin hãy cẩn thận chút”, trưởng lão Phù Vân Kiếm Tông đang điều khiển chim Tỉnh Huyền không quay đầu lại mà nhắc nhở Lâm Nhất cùng Lạc Hoa.

Khoảnh khắc lời nói đó vang lên, tốc độ của chim Tỉnh Huyền liền tăng gấp đôi, Lâm Nhất đứng trên lưng chim liền cảm nhận được luồng không khí cực kỳ mãnh liệt.

Cơn gió mạnh do luồng không khí tạo thành treo trên thân mình sắc bén giống như lưỡi dao, quang cảnh hai bên vút qua hoàn toàn không thể nhìn rõ.

“Nhanh quái”

Lâm Nhất thầm kinh ngạc, sợ rằng tốc độ này ngay cả cảnh giới Thần Đan cũng không sánh kịp.

May mắn thay tinh quang chấp choáng nở rộ trên người chim Tỉnh Huyền giống như một tấm chụp mềm mại bao bọc lấy mấy người họ. Nếu không với tốc độ này Lâm Nhất nhất định sẽ bị hất bay ra ngoài, không thể đứng vững như bình thường được.

Răng rắc!

Ngay lúc hắn đang nghỉ hoặc, một âm thanh cực kỳ dữ dội lại quen thuộc với Lâm Nhất vang lên, chính là âm thanh phát ra khi núi Tinh Linh đột phá chín tầng trời.

Dù đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng âm thanh trầm đục bất thình lình này vẫn khiến lưu lượng máu trong người Lâm Nhất tăng tốc, chóng mặt ù tai vô cùng khó chịu.

Đây chính là tầng trời thứ nhất sao?

Lâm Nhất ngước đầu nhìn lên, phía trên vẫn là một khoảng trời bát ngát, bên trên có mây, trên mây là vô tận tinh thạch, Thương Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ bốn ngôi sao lớn che rợp cả bầu trời, phía dưới là sương trắng mờ mịt, cồn cuộn sấm sét cùng lửa nóng. Ở cuối tầm mắt có thể mơ hồ nhìn thấy rất nhiều đám mây với màu sắc sặc sỡ, dưới sự chiếu rọi của ánh sao đặc biệt lộng lẫy.

Ngoài ra còn có nhiều biển mây bị đóng băng, mênh mông vô bờ, trông giống như một đại lục.

Có mây mù biến thành sông núi hùng vĩ, có thể cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của sự sống trong đó. Đôi khi hồng nhạn bay lướt qua, thậm chí là rất nhiều cung điện tráng lệ, những cột đá như đúc lên từ thủy tỉnh vàng, như đồi núi đứng lặng.

Tốc độ của chim Tinh Huyền nhanh đến mức Lâm Nhất không nhìn rõ nhiều cảnh tượng, vội vàng lướt qua liền không thấy nữa.

Không lâu sau, chim Tinh Huyền liên tiếp phá tan hai tầng trời bay đến tầng thứ ba nơi nó sinh ra.

Môi trường ở đây ác liệt hơn hai tầng trước đó rất nhiều, ngẩng đầu nhìn lên thậm chí còn không nhìn thấy các vì sao. Các đám mây sấm sét giống như những đỉnh núi lơ lửng, ẩn chứa những hiểm nguy khôn lường.

Lúc này, tốc độ của chim Tỉnh Huyền mới ổn định lại, Lâm Nhất đã có thể thong dong đánh giá mọi thứ xung quanh.

Môi trường ở đây không hề thân thiện với võ giả, thậm chí ngay cả quy tắc đất trời cũng khác biệt, nếu không phải đứng trên lưng chim Tỉnh Huyền thì mấy người họ sẽ cảm thấy khá khó chịu.

Mặc dù nói là vậy nhưng Lâm Nhất vẫn nhìn thấy rất nhiều võ giả lớn mạnh đang ẩn mình tu luyện trong những đám mây mù cháy bừng sấm sét cùng lửa.

Hắn ta đột nhiên cảm giác được một ánh mắt, thông qua ánh sao trên chim Tinh Huyền nhìn rõ mấy người.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy vô cùng bức bối, kén kiếm giữa lông mày khẽ run lên như có một mối đe dọa chí mạng đang ép tới gần. Cảnh giới Long Mạch!

Lâm Nhất thầm than trong lòng, cũng may ánh mắt đó chỉ liếc qua rồi thu hồi ngay lập tức.

"Yên tâm đi, có thể tu luyện ở đây ít nhất đều là cường giả cảnh giới Long Mạch, bọn họ sẽ không thể ở lại đây quá lâu. Thời gian vô cùng quý giá, bọn họ sẽ không ra tay cản trở chúng ta, thỉnh thoảng cũng có một vài tà tu ma đạo tính tình kỳ quái, nhưng rất hiếm, trừ khi ngươi cực kỳ xui xẻo”.

Trưởng lão Phù Vân Kiếm Tông lái chim Tinh Huyền hiển nhiên không phải lần đầu tới nơi này bèn giải thích với Lâm Nhất.

"Những người này đang làm gì vậy?"