Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 4057: Phép tắc không gian




Lâm Nhất khá tò mò về điều này.

Lạc Hoa thờ ơ nói: “Dùng sấm sét để tôi luyện Long Mạch, có điều những yêu nghiệt cảnh giới Long Mạch thật sự, ít nhất sẽ tu luyện ở tầng trời thứ chín!”

Trưởng lão Phù Vân Kiếm Tông ngẩng đầu nhìn lên, cười khổ trong lòng, vậy thì phải yêu nghiệt đến mức nào mới được chứ.

Với một cường giả cảnh giới Long Mạch bình thường, có thể xông tới tầng trời thứ 5 đã giỏi lắm rồi, đến tầng trời thứ 9 quả thực chính là tự đi tìm chết. Ở đó có những tồn tại Tinh Không nghịch thiên, không cẩn thận sẽ bị hồn bay phách lạc, đương nhiên nếu dùng sấm sét và lửa nơi đó để luyện Long Mạch, hiệu quả cũng tốt nhất.

“Bạch Đình trưởng lão, tại sao chúng ta nhất định phải đến tầng trời thứ ba mới xuất phát vậy?” Lâm Nhất nhìn vị trưởng lão đang điều khiển chim Tỉnh Huyền, tiếp tục hỏi.

Bạch Đình trưởng lão cười nói: “Từ mặt đất đến lầu Thanh Nham Tàng Kiếm, cần đi bộ ba ngàn dặm, nếu bắt đầu đi từ tầng trời thứ 3, chỉ cần đi một ngàn dặm thôi. Con chim Tinh Huyền này chỉ có thể phát huy tốc độ nhanh nhất của nó trên tầng trời thứ 3, tốc độ tổng thể nhanh hơn trên mặt đất rất nhiều!”

Phép tắc không gian, lại có sự khác biệt lớn như vậy.

Lâm Nhất lập tức nghĩ đến, sau này nếu cần đi gấp, có phải có thể mượn đường trên trời đi được không.

Có điều hắn rất nhanh phủ nhận, cường giả cảnh giới Long Mạch ở đây thôi cũng đã khá khó khăn rồi, đừng nói đến hắn. Vả lại, nơi này có rất nhiều nguy hiểm chưa biết đến, ngoại trừ sự tồn tại của Tỉnh Thú, người ngoài đến rất khó có thể lẩn trốn.

Những lão đại cảnh giới Long Mạch tới đây tu luyện, bản thân đã phải trải qua rất nhiều rủi ro.

Lâm Nhất cảm nhận tỉ mỉ một phen, phát hiện tốc độ của chim Tinh Huyền quả thực nhanh gấp mấy lần, chỉ là nó quá quen thuộc với pháp tắc thiên địa nơi đây. Đến mức nó bay vô cùng ổnh định, làm những người đứng trên lưng nó không thể cảm nhận ra sự khác biệt nếu không chú ý.

Cả đoạn đường nhanh như chớp, Lâm Nhất nhìn thấy khá nhiều dị tượng khó tin khiến hắn mở mang tâm mắt ở tầng trời thứ ba này.

Sau ba ngày bay, chim Tinh Huyền cuối cũng cũng đã tiến vào lãnh thổ của Thanh Nham, trên mặt Bạch Đình trưởng lão nở ra nụ cười nhẹ nhõm nói: “Sắp đến rồi, chúng ta sẽ xuống dưới ngay thôi!”

Xoetl

Nhưng vào đúng lúc này, chim Tỉnh Huyền đột nhiên kêu lên một tiếng chói tai, ánh sáng phát ra trên cơ thể nó bị thổi bay tán loạn.

Ánh sáng này giống như một tầng kết giới, bảo vệ Lâm Nhất và Lạc Hoa khỏi các loại dị tượng ở tầng trời thứ ba này quấy nhiều. Sự việc xảy ra bất ngờ này làm kết giới xuất hiện rất nhiều lỗ hổng, vô số khí lưu hỗn hợp lọt vào bên trong.

Lâm Nhất không kịp phòng bị, cơ thể lắc lư, vào thời điểm quan trọng, một bàn tay mềm mại nắm lấy tay hắn.

“Không sao đâu”, dưới tấm sa trắng, Lạc Hoa khẽ cười nói.

Lâm Nhất có chút xấu hổ mà mỉm cười, sau khi cảm ơn, hắn thi triển kiếm ý tràn ngập toàn thân, để mặc cho cuồng phong dữ dội đập lên, cơ thể hắn cũng không lay chuyển.

Phía trước mặt, một lão giả toàn thân được bao phủ trong một cái lồng ma khí, đang lợi dụng sấm sét để tinh luyện thánh binh của mình.

Đó là một thanh trường đao màu đỏ như máu, giống như răng nanh của một con hung thú thời viễn cổ, tôi luyện dưới sấm sét và lửa nhìn cực kỳ hung dữ.

Hai má Bạch Đình trưởng lão giật giật, hiển nhiên không ngờ tới, vào giây phút cuối cùng này, vận may của ông ta lại tệ đến vậy.

Vậy mà thật sự gặp phải một tà tu, đối phương đang mỉm cười nhìn đám người trên chim Tỉnh Huyền với ánh mắt vô cùng thích thú.

“Tiền bối, chúng ta đến từ Phù Vân Kiếm Tông của Thương Huyền Phủ, lần này đến đây để tham gia đại hội Danh Kiếm, vô tình làm phiền đến tiền bối, xin được lượng thứ”, Bạch Đình trưởng lão bình tĩnh, đúng mực nói rõ ràng nguồn gốc mà mục đích của mình.

“Chưa từng nghe đến...” Lão giả áo đen thờ ơ nói.

Ở Thương Huyền Phủ không ai không biết đến Phù Vân Kiếm Tông, nhưng ngoài Thương Huyền Phủ lại có rất ít người biết đên, hầu như là không có danh tiếng gì.

“Gặp mặt chính là duyên phận, con chim Tinh Huyền này không tồi, để lại nó làm bạn với lão phu”, ánh mắt lão giả áo đen lấp lánh, vậy mà lại chú ý tới chim Tỉnh Huyền, là Tinh Thú sinh ra ở tầng trời thứ ba này, giá trị của một con chim Tinh Huyền khá lớn.

“Cái này...”, sắc mặt Bạch Đình trưởng lão trở nên cực kỳ khó coi.

“Không có gì phải khó xử cả, nơi này cũng sắp đến Thanh Nham Tàng Kiếm rồi, ta đưa các người xuống đó là được”, lão giả áo đen cười ha ha nói, dùng vũ lực cướp đoạt mà nói đơn giản đến lạ.

“Diêm Thiên, hộ pháp tầng thứ 7 của lầu Thiên Sát Hoang Cổ Ma Vực”.

Đúng lúc này, âm thanh của Lạc Hoa vang lên sau tấm sa trắng, sắc mặt lão giả áo đen đột nhiên đại biến.

Một cỗ khí lưu long tượng ẩn hiện xuất hiện sau lưng lão ta, bạo phát ra một sức mạnh vô biên, lão ta nhìn chằm chằm vào Lạc Hoa nói: “Không đơn giản nhỉ, người của Phù Vân Kiếm Tông Thương Huyền Phủ, lại có thể biết được biệt hiệu của lão phu”.

“Ngươi thì có biệt hiệu gì? Nếu không phải nguyên nhân của lầu Thiên Sát, ta căn bản không cần ghi nhớ tên của ngươi, làm tốt việc luyện thánh binh cho lầu chủ của ngươi đi, đừng động vào người không nên động. Phù Vân Kiếm Tông ngươi không biết, Kiếm Tông Hoang Cổ Vực ngươi biết chứ?”

Thần sắc Lạc Hoa lạnh nhát, âm thanh mang hàn ý vô tận.

“Còn không nhường đường? Nếu còn không cút, đừng nói ngươi là hộ pháp tầng 7, đến lầu chủ lầu Thiên Sát cũng không cứu được ngươi”, giọng nói của Lạc Hoa lạnh hơn lúc nấy, cỗ khí tức bễ nghề thiên hạ kia, hoàn toàn khác biệt với Lạc Hoa mà Lâm Nhất quen biết.

Sắc mặt Diêm Thiên thay đổi, cho dù lão ta có là lão đại cảnh giới Long Mạch, nhưng thế gian này có quá nhiều tồn tại không thể động vào được.

Nếu đối phương thật sự có lai lịch đáng sợ... nguy hiểm này, lão ta không thể mạo hiểm được.

“Ha ha, vừa rồi ta chỉ nói đùa mà thôi, ta vừa nhớ ra, Phù Vân Kiếm Tông quả thực là một thế thực của Hoang Cổ Vực...” , Diêm Thiên cười tít mắt, sát khi trên người dần biến mất.

Chim Tỉnh Huyền lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nó biến thành một tia sáng, bay ngày càng xa.

Lâm Nhất liếc nhìn Lạc Hoa, trầm ngâm không nói. Nhưng Bạch Đình trưởng lão thì có phần sợ hãi hỏi: “Lão quỷ này, từ đầu đã biết được lai lịch của Phù Vân Kiếm Tông, cố ý nói không biết, chính là không muốn công khai đắc tội Kiếm Tông. Nếu như không phải Lạc công tử có lời, hôm nay chắc chắn sẽ phải chịu thiệt!”

Lâm Nhất đột nhiên nhận ra, e rằng điều này là sự thật.

Nếu như đối phương thực sự không biết lai lịch của Phù Vân Kiếm Tông, tùy ý giết chết bọn họ, vậy cũng không cần thiết phải cướp chim Tinh Huyền.

Lạc Hoa bình tĩnh nói: “Uy danh của Kiếm Tông nổi danh khắp nơi, ta chỉ nhìn thấu chiêu trò của lão ta mà thôi”.

Trải qua biến cố này, quãng đường phía sau khá bình lặng, chim Tỉnh Huyền đột phá tầng trời thứ ba trở lại mặt đất. Một tòa thành cổ hùng vĩ xuất hiện trong tâm mắt của Lâm Nhất, những bức tường thành này có thể so sánh với ngọn núi cao, phóng mắt nhìn qua đều là những tòa kiến trúc cao chót vót như mũi kiếm.

Đây chính là Thanh Nham Tàng Kiếm, chỉ là một tòa thanh, lại tráng lệ và hùng vĩ hơn Phù Vân Kiếm Tông rất nhiều.

Trong có ẩn giấu một kiếm khí mạnh không thể tả, kén kiếm giữa mi tâm của Lâm Nhất run rẩy, hắn nhìn thấy kiếm quang hùng vĩ không thể thấy bằng mắt thường.

Trong tầng tầng kiếm quang, có một tòa nhà cao chót vót đặc biệt bắt mắt.

“Ta đột nhiên nhớ tới, đại hội Danh Kiếm hình như chỉ dành cho những người được mời, Phù Vân Kiếm Tông chúng ta có nhận được thiệp mời không?”

Lâm Nhất thu hồi tầm mắt và hỏi, chuyện này hắn không quá để ý, đột nhiên nhớ đến nên hỏi.

Bạch Đình trưởng lão có chút ngượng ngùng, không trả lời.

Trong lòng Lâm Nhất đột nhiên có dự cảm không lành, quả nhiên, Bạch Đình trưởng lão do dự một chút, sắc mặt khó coi nói: “Không hề nhận được thiệp mời”.