Hoàng gia chủ trầm ngâm một lát rồi chậm rãi nói.
“Đa tạ Hoàng gia chủ!”
Vẻ mặt Bạch Đình trưởng lão lộ ra vẻ vui mừng, cuối cùng cũng có chút hy vọng rồi.
Hoàng gia chủ vội vàng xua tay nói: “Ông cũng đừng ôm hy vọng quá lớn, vị công chúa nhỏ này tính tình không tốt, ở quận thành Thanh Nham này không ai dám đắc tội nàng ta. Người đến tìm nàng ta cầu thiệp mời, càng là không đếm xuể, ta giúp ông thông báo một tiếng, để vị kia nhà ông ngày mai có một chỗ ngồi, còn về việc có nhận được thiệp mời hay không, thì phải xem tạo hóa của hắn thôi”.
Nói xong, lại dặn dò thêm sở thích của vị công chúa nhỏ kia và những công việc cụ thể.
Trước khi rời đi, ông ta còn nhắc nhở Bạch Đình trưởng lão: “Lấy hay không lấy được thiệp mời, thì phải xem vị kia nhà ông có biết làm lấy lòng vị công chúa nhỏ đó không, nhớ kĩ, không thể thiếu lễ vật”.
“Cái này ta biết”. Bạch Đình trưởng lão đứng dậy cáo từ.
Không lâu sau, Bạch Đình trưởng lão gặp lại Lâm Nhất và Lạc Hoa, đem sự việc thiệp mời kể lại đầu đuôi cho họ nghe.
“Không có thiệp mời, thì không thể tham gia đại hội Danh Kiếm, việc gặp công chúa nhỏ nhà họ Phong, ngươi chú ý một chút, tiết chế tính tình nóng nảy của mình khi ở Phù Vân Kiếm Tông lại mới được. Đại hội Danh Kiêm lần này cạnh tranh quá khốc liệt, thật sự là một lời khó nói hết được...", thần sắc Bạch Đình trưởng lão có chút mệt mỏi nói.
Lâm Nhất ung dung, thản nhiên gật đầu.
Bạch Đình trưởng lão lại thở dài, ông ta không ôm hi vọng gì ở đại hội Danh Kiếm lần này, chỉ hi vọng Lâm Nhất có thể lấy được thiệp mời.
Ít nhất cũng được tính là đã tham gia, quay về còn có thể bàn giao với chưởng môn Phù Vân, nếu không thì thật sự không có mặt mũi quay về nữa, nhưng chung quy vẫn là ấm ức cho Lâm Nhất rồi.
Sau khi Bạch Đình trưởng lão rời đi, Lạc Hoa nhìn thần sắc của Lâm Nhất, biết trong lòng hắn đang khổ tâm, không có hào hứng.
Suốt đoạn đường đi hắn hầu như không nói gì, hiển nhiên vẫn đang lo lắng cho vòng xếp hạng Thương Huyền Phủ của Diệp Tử Lăng bọn họ, khó khăn lắm mới đến được quận thành Thanh Nham nhưng thiệp mời lại rắc rối như vậy.
“Huynh dự định đem theo lễ vật gì?”, Lạc Hoa hỏi.
“Lễ vật?”
Lâm Nhất khẽ giật mình, đôi mắt có chút mờ mịt.
Lạc Hoa cười nói: “Xem ra vừa nấy huynh không nghe kỹ lời của Bạch Đình trưởng lão rồi, tìm công chúa nhỏ nhà họ Phong lấy thiệp mời, cũng tương đương với việc bỏ tiền mua. Hơn nữa, có quá nhiều người muốn có nó, lễ vật nhất định phải quý giá mới được, nếu không rất có thể sẽ về tay không”.
“Đây thật sự là một vấn đề nan giải”.
Lâm Nhất suy nghĩ một chút, quả Thần Huyết và Cửu Diệp Thánh Quả không thể tặng người khác, có thể lấy ra e rằng chỉ có Thánh Thương kia thôi.
Nhưng bản thân Tàng Kiếm Lâu có thể đúc ra Thánh kiếm, vị này lại là công chúa nhỏ của nhà họ Phong, e rằng chưa chắc đã có hứng thú với nó. Mặt nạ Ngân Nguyệt hoặc Tử Ngọc Thần Trúc Tiêu, đối phương có lẽ sẽ thích, nhưng Lâm Nhất chắc chắn không thể đem đi tặng.
“Huynh nghĩ đi nhé”. Lạc Hoa không làm phiền Lâm Nhất nữa, nói xong liền rời đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, dưới sự dẫn đường của người hầu nhà họ Hoàng, Lâm Nhất đã đến một nơi có phong cảnh xinh đẹp của quận thành Thanh Nham, đó là một trang viên với diện tích rộng lớn.
Đây là trang viên mà Tàng Kiếm lâu mua riêng cho vị công chúa nhỏ nhà họ Phong kia, chỉ riêng trang viên thôi đã đủ thể hiện vị trí của người phụ nữ này trong nhà họ Phong.
Bước vào trang viên, phát hiện rất nhiều thanh niên trên lưng đeo hộp kiếm giống mình, họ cũng giống như hắn đến đây để xin thiệp mời.
Đám người này đã đến quận thành Thanh Nham rất nhiều ngày trước, sớm đã quen biết với nhau, đột nhiên nhìn thấy Lâm Nhất tương đối xa lạ, tất cả ánh mắt đều tập trung trên người hắn.
Có điều chỉ một lúc sau, ánh mắt bọn họ bắt đầu trở nên cổ quái, một cảnh giới Thiên Phách nho nhỏ cũng đến đây làm gì?
“Yến Tử Kính của Huyền Lôi Kiếm Tông, huynh đệ xưng hô thế nào?”, một trong những thanh niên với vẻ ngoài tuấn mỹ mở lời trước, khuôn mặt tươi cười bước đến.
“Phù Vân Kiếm Tông, Lâm Nhất”. Lâm Nhất thờ ơ đáp lại một câu. “Phù Vân Kiếm Tông?”
Sắc mặt Yến Tử Kính trầm ngâm trong giây lát, nhưng rất nhanh hắn ưỡn ngực, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, cười nói: “Nhớ ra rồi, là một tông môn của Thương Huyền Phủ, Thương Huyền Phủ này cũng khá xa đó, e rằng ngay cả thú Tỉnh Tượng cũng không có, chuyến này đến đây cũng không dễ dàng nhỉ...”
Những kiếm khách trẻ khác cũng ngầm hiểu trong lòng, nhịn không được mà mỉm cười. Một tông môn ở nơi thâm sơn cùng cốc cũng không ngại mà vác mặt đến đây cầu thiệp mời.
Lâm Nhất liếc nhìn người này, nhàn nhạt nói một câu: “Ta đến như thế nào, không cần ngươi quan tâm”.
“Ha ha, một Thiên Phách nho nhỏ, tính khí lại không nhỏ tí nào”, Yến Tử Kính nhìn Lâm Nhất, ngữ điệu lạnh nhạt, sau khi mỉa mai một câu thì cũng không nói gì thêm nữa.
Đám người tụ tập lại, thương lượng làm thế nào để lấy lòng công chúa nhỏ nhà họ Phong, không coi Lâm Nhất ra gì.
Không lâu sau, một thị nữ xuất hiện, sắc mặt ngạo mạn nhìn đám người: “Tiểu thư của chúng ta nói rồi, muốn có được thiệp mời, nhất định phải có năng lực hơn người. Lễ vật có quý giá đến mấy, thực lực không có, lấy được thiệp mời cũng biến thành trò cười. Các người cùng nhau ra tay, nhưng không được dùng kiếm, ai thắng được ma sủng mà tiểu thư nuôi dưỡng thì mới có thể gặp được tiểu thư”.
Mười mấy kiếm khách trẻ nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, vội vã đi theo.
Cũng chỉ là một con ma sủng mà thôi!
Bọn họ nhiều người như vậy, cho dù có không dùng kiếm, cùng lên thì cũng không khó khăn gì.
Sau khi đi qua nhiều hàng lang trong sơn trang trang nghiêm, vòng qua một vài hòn non bộ, mọi người được dẫn tới một sàn diễn võ dưới lòng đất.
Nói là sàn diễn võ, nhưng thực tế nó giống một sàn đấu thú hơn, bốn phía đều là tường bằng kim loại, trên đầu có một chiếc lồng ánh sáng gợn sóng bao trùm. Sau khi thị nữ rời đi, một hàng mười mấy người bị nhốt bên trong, bầu không khí đột nhiên trở nên quái dị.
Rầm rầm!
Sau vài tiếng động lớn, tay vịn trên tường được mở ra, ba con Ma Khuyển màu đen gầm lên từ thông đạo, sau đó vội vã chạy ra ngoài.
“Viêm Ma Khuyển!” “Yêu thú cảnh giới Tinh Tượng cấp bá chủ?”
Nhìn thấy ba con Ma Khuyển cao gần mười trượng, sắc mặt mọi người điên cuồng thay đổi, không tự chủ được mà bắt đầu run rẩy.