Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 4060: Giết người cho chó ăn?




Ba con Viêm Ma Khuyển?

Toàn bộ đều có tu vi cảnh giới Tinh Tượng, hơn nữa con nào cũng xuôi chảy dòng máu cấp bá chủ, tỏa ra sát khí nồng nặc kinh người.

Viêm Ma Khuyển dường như bị bỏ đói đã nhiều ngày, đôi mắt chúng đỏ ngầu, lập lòe sắc lạnh thèm thuồng thịt người.

“Thế này phải đánh làm sao?”

“Là Viêm Ma Khuyển cấp bá chủ đó, cho dù sử dụng đao kiếm cũng chưa chắc có thể tổn hao da lông chúng!”

Nhìn Viêm Ma Khuyển từng bước ép tới gần, trong miệng không ngừng phát ra tiếng gầm gừ rợn người, sắc mặt của nhiều người lập tức tái nhợt. Cuộc kiểm tra của công chúa nhỏ Phong gia có vẻ hơi quá đáng, hơn nữa còn giống như đang chơi thật vậy.

Trong sàn đấu thú có kiếm khách trẻ tuổi cảnh giới Tỉnh Tượng lập tức. bay lên không trung, giải phóng Tỉnh Tượng trong cơ thể ra ngoài.

Trong hư không, một cuộn tranh đột nhiên mở ra, đẩy lùi tầng tầng lớp lớp sát khí đang bao phủ xuống kia.

"Đây chính là Tinh Tượng của võ giả sao?”

Ánh mắt Lâm Nhất lóe sáng, hắn ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy Tinh Tượng của mỗi người đều khác nhau. Có người là yêu thú, có người là núi sông, có người là vũ khí, còn có người là lửa yêu ma đủ các loại dị tượng.

Khi cuộn giấy được trải ra hoàn toàn, uy áp lên mỗi người rõ ràng đều tăng hơn gấp đôi, bất luận là chân nguyên hay kiếm ý đều được gia tăng ở các mức độ khác nhau.

Đặc biệt là các loại dị tượng thuộc tính, chẳng hạn như sau khi ngọn lửa cháy bùng thì ý chí võ đạo thuộc tính hỏa sẽ ngay lập tức dâng trào.

Cuộn tranh có chút giống sự kết hợp giữa võ hồn và tỉnh quang, mỗi một cuộn tranh đều rực rỡ tinh quang, vô cùng chói mắt.

May măn thay trước kia khi chiến đấu với La Khuê không cho hắn ta có cơ hội giải phóng Tinh Tượng.

Một khi giải phóng, e rằng lúc đó đối phương trực tiếp tung ra một chiêu đã có thể khiến bản thân thương tổn nặng nề!

Cùng với sự rung chuyển dữ dội của sàn đấu thú, lũ Viêm Ma Khuyển bắt đầu thi triển thế tấn công điên cưồng, những kiếm khách cảnh giới Tỉnh Tượng miễn cưỡng có thể tự bảo vệ bản thân, còn những người trẻ tuổi khác mặt mày đã tái xanh, họ vận dụng đủ các loại thủ đoạn để né tránh, căn bản không có gan phát động công kích.

Không biết Viêm Ma Khuyển đã bị bỏ đói trong bao lâu, con nào cũng như điên dại vậy!

Đột nhiên, một cảnh tượng cực kỳ đẫm máu xuất hiện. Một bóng người giữa không trung trực tiếp bị xé nát, bị Viêm Ma Khuyển lao đến cắn nuốt ngay tại chỗ.

Ngay trước mặt mọi người Viêm Ma Khuyển nhai ngấu nghiến từng ngụm xương trắng, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhe hàm răng sắc nhọn dính đầy máu thịt nhìn họ.

“Cái này..."

“Muốn chơi thật sao?”


Nhiều người toàn thân run rẩy, hai má giật giật. Bọn họ tới để xin thiệp mời, chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ phải trả giá bằng cả mạng sống như vậy.

Mấy người Yến Tử Kính đứng trong không trung cười lạnh không ngừng, xem ra đám người này không tìm hiểu trước tính tình của vị công chúa nhỏ Phong gia mà. Đó thế nhưng là ma vương lật trời của quận thành Thanh Nham, là nhân vật không ai dám chọc vào. Có những chuyện còn cực đoan hơn vậy còn xảy ra vào ngày thường nữa kìa.

Chết nhiều hơn chút cũng tốt, số lượng thiệp mời cũng không có dư thừa đến vậy.

Giết người cho chó ăn?

Trong mắt Lâm Nhất xẹt qua một tia phẫn nộ, hắn ngước đầu nhìn sang, phía trên sàn đấu thú có rất nhiều người đang thích thú xem kịch.

Không đợi hắn kịp suy nghĩ, Viêm Ma Khuyển lúc này đã phân xác ăn xong với ánh mắt dữ tợn lại liếm láp khóe miệng nhớp nháp máu tươi, bắt đầu đuổi giết đám đông một lần nữa.

Sàn đấu thú một lần nữa rơi vào sự hoảng loạn, có người cố gắng sử dụng võ học Thánh Linh bản phá đám Viêm Ma Khuyển kia. Nhưng tức khắc kinh hoàng phát hiện ra rằng tuy chúng bị thương không nhẹ nhưng với da dày thịt thô, chúng chỉ cần lăn lộn vài vòng liên đứng dậy ngay lập tức.

“Trời ạ”

Cả nhóm người đã hoàn toàn rơi vào vực sâu tuyệt vọng, bắt đầu chạy loạn khắp sàn đấu thú.

Trong lầu gác phía trên sàn đấu thú, tam tiểu thư Phong gia mặc váy ngắn lộng lẫy, mái tóc được chải mượt như gương, đeo trâm cài tỉnh xảo bắt mắt.

Nhìn đám người thục mạng tháo chạy phía dưới mà nàng ta cười ha hả, trên mặt là vẻ hưng phấn cực độ, một đám thanh niên được coi là thiên tài xuất chúng không chỉ bị nàng ta chơi đùa tới xoay vòng vòng mà còn tình nguyện cho chó của nàng ta ăn.

“Đám phế vật này ngay cả chó của ta cũng không sánh bằng, còn muốn tham gia đại hội Danh Kiếm? Đúng là thứ mặt dày!”, tam tiểu thư Phong gia lạnh giọng nói, không chút giấu diếm mỉa mai.

Nữ hầu bân cạnh cười đáp: “Thiệp mời nào có dễ lấy như vậy?

Còn muốn gặp tiểu thư nhà chúng ta, cũng không nhìn lại mình xem có xứng hay không”.

“Cũng chỉ là cóc ngồi đáy giếng mà thôi Công chúa nhỏ Phong gia chớp chớp đôi mắt to tròn, lười biếng nói: “Những người có năng lực sớm đã nhận được thiệp mời rồi,
phần nhất là những kẻ không biết mình nặng mấy cân mấy lạng như này, rõ ràng chỉ là thứ rác rưởi còn muốn vác mặt tới tham gia đại hội Danh Kiếm của nhà ta. Các ngươi đều nhìn kỹ cho ta, không cho phép họ dùng kiếm, Viêm Khuyển của ta quý giá lắm đó, tuyệt đối không được để bọn họ làm tổn thương tới chúng”.

“Ha ha, tiểu thư yên tâm. Ai dám rút kiếm, chúng ta sẽ tự có biện pháp xử lý chúng!”, một nữ hầu mặc váy đỏ cười hì hì đáp.