Quảng trường Thanh Nham, máu chảy thành sông.
Mùi máu nồng nặc gay mũi bốc lên, đưa mắt nhìn ra, khắp quảng trường toàn là những xác chết không lành lặn, thê thảm như ở trong địa ngục.
Giữa trời đất, Tiêu Âm vẫn chưa dứt, mọi người vẫn còn đang đắm chìm trong ý cảnh Tiêu Âm, nhìn thấy cảnh tượng này ai nấy đều bừng tỉnh, sợ hãi che miệng lại.
“Cái này..."
Trên Phi Thiên Đài, tên mê kiếm Triệu Nham hoàn toàn không nói lên lời.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Nhất, con ngươi khiếp sợ sắp rớt ra ngoài, hoàn toàn không dám tin.
Người có thể phá được cửa thứ nhất của Thần Long Quỷ Tam Trận cũng khá nhiều, tuy nhiên tất cả đều đã bỏ mạng ở cửa thứ hai.
Nhưng trường hợp giống như Lâm Nhất, không chỉ phá được kiếm trận Bách Quỷ Dạ Hành, còn giết hết một trăm kiếm khách áo đen là chuyện trước nay chưa từng có.
Cũng là kết quả mà mọi người không dám nghĩ tới.
Ánh sáng lạnh lóe lên, một kiếm giết trăm người!
Đối với Thanh Nham Tàng Kiếm Lâu mà nói, cho dù Lâm Nhất có chết ở cửa thứ hai, nhưng đả kích này cũng vô cùng lớn.
Để đào tạo ra được một trăm kiếm khách áo đen phải tiêu tốn rất nhiều tâm huyết, tất cả đều là tử sĩ được tuyển chọn vô cùng cẩn thận mười nghìn người mới có một. Từ nay về sau, trong vòng năm năm, trừ phi Tàng Kiếm sơn trang phái người tới, nếu không chỉ dựa vào sức lực nhà họ Phong thì không thể thành lập lại kiếm trận Bách Quỷ Dạ Hành nữa.
Nếu như vậy, Tàng Kiếm Lâu có lẽ sẽ phải đóng cửa một khoảng thời gian khá dài.
Phụt!
Chính vào lúc im lặng như chết này, sắc mặt Phong Huyền Tử trên bục khách quý lúc xanh lúc trắng, không nhịn được lại phun ra một ngụm máu tươi.
“Đại cai”
Thấy ông ta lảo đảo, sắp sửa lại té ngã xuống, mấy trưởng lão nhà họ Phong lập tức biến sắc.
Họ vội vàng tiến lên, đỡ lấy Phong Huyền Tử.
Sắc mặt Phong Huyền Tử trắng bệch, trước đó ông ta còn liên tục cười khẩy, bây giờ ngay cả khóc cũng không khóc được.
Một đám trưởng lão nhà họ Phong lòng như tro tàn, hoàn toàn nói không lên lời.
“Tên khốn kiếp, ta sẽ giết hắn!” Đại trưởng lão nhà họ Phong từ trên cao nhìn về phía Lâm Nhất, giận dữ nói. “Quay lại!”
Nhưng lại bị Phong Huyền Tử lạnh giọng gọi trở về, miễn cưỡng nhịn lại lửa giận trong lòng.
Rất nhiều lão giả của thế gia Hoang Cổ đều mang vẻ mặt phức tạp, nhưng không ai dám mở miệng nói gì.
Chuyện lần này quả thực đã gây ồn ào rất lớn, nếu như họ nhớ không sai, ba nghìn Tàng Kiếm Lâu phân bố ở giới Côn Luân, chưa từng có tiền lệ kiếm trận Bách Quỷ Dạ bị đồ sát toàn bộ.
Cho dù có người phá được trận, ít nhiều họ cũng sẽ nể chút mặt mũi.
Nhưng đụng phải cái tên tàn nhãn Lâm Nhất này, hắn không hề nói phải trái, ngươi muốn giết ta thì ta sẽ giết ngươi, nếu đã trở mặt rồi, thì cũng không cần phải kiêng nể gì nữa.
Nhà họ Phong... thật sự chịu tổn thất nặng rồi.
“Lâm Nhất, ngươi thật độc ác!”
Phong Huyền Tử nhìn Lâm Nhất, nghiến răng nói.
“Ta ác ư?”
Lâm Nhất liếc mắt nhìn lại, thầm cảm thấy nực cười, chưa từng thấy tên nào không nói phải trái như vậy.
Kiếm trận Bách Quỷ Dạ Hành thâm độc thế nào, hắn cũng lười nói, chỉ dựa vào việc đám người này ba lần bảy lượt muốn giết hắn thôi, đã đủ để bọn chúng chết một vạn lần rồi.
Lúc hắn không rút kiếm, vất vả chống đỡ, đám người này liên tục cười nhạo, mong chờ hắn bị loạn kiếm phanh thây.
Đợi khi hắn thực sự ra tay, không chút lưu tình, thì kẻ ác lại đứng ra cáo trạng trước.
“Ông nói thế nào thì là thế đó đi.”
Lâm Nhất quay đầu nhìn hướng khác, không tranh luận nữa, cũng không nhìn xem ý của đối phương.
'Tên khốn kiếp này!
Nhìn thái độ này của Lâm Nhất, một đám trưởng lão nhà họ Phong tức đến toàn thân run rẩy. Cái thứ gì vậy, quá ngông cuồng rồi. Phong Huyền Tử nói chuyện với hắn, hắn lại không thèm nhìn ông ta, đây rõ ràng là không để ai vào trong mắt.
Phong Huyền Tử cũng vô cùng tức giận, ông ta hít sâu một hơi, cố gắng hồi phục lại tinh thần nói: “Lâm Nhất, ta cho ngươi cơ hội, nếu bây giờ ngươi rời đi, ta có thể xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra.”
“Đại cai”