Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 4108: Nhà họ Phong sợ rồi!




Đại trưởng lão nhà họ Phong lập tức nôn nóng, cái tên này đã nhảy lên đầu nhà họ rồi, sao có thể thả hắn đi được chứ.

“Im miệng.” Phong Huyền Tử hung ác trừng mắt với ông ta, tiếp tục nói: “Nếu ngươi bằng

lòng, ta có thể tặng ngươi một thanh thánh kiếm thiên văn chân chính, bồi thường lại tổn thất cho việc Kiếm Phần Viêm bị gấy.”

Am!

Ông ta vừa dứt lời lập tức khiến cho quảng trường Thanh Nham dâng lên một trận sóng to gió lớn, ai nấy đều không kịp trở tay, kinh ngạc vô cùng.

Nhà họ Phong sợ rồi!

Chỉ cần Lâm Nhất không tiếp tục khiêu chiến, không chỉ xóa bỏ một mớ ân oán, còn tặng cho hắn một thanh thánh kiếm thiên văn chân chính.

“Đệt, quân bài này thật là lớn!”

Diệp Phi Phàm sững sờ trước lời nói của Phong Huyền Tử, tim điên cuồng. đập mạnh, Lâm Nhất một người một kiếm, đánh cho cả nhà họ Phong phải sợ rồi.

Phong Huyền Tử nói như vậy, gần như là đang cầu Lâm Nhất, đường đường là Thiên Huyền sư vậy mà lại sợ rồi.

Mọi người đều âm thầm kinh sợ, nhưng lập tức lại cảm thấy nhẹ nhõm, với thực lực đáng sợ của Lâm Nhất, nói không chừng hắn thực sự có cơ hội phá được cửa thứ hai.

Cho dù cơ hội này chỉ có một phần trăm, thì nhà họ Phong cũng không dám đánh cược!

Bọn họ đã thua quá thê thảm rồi, nếu còn tiếp tục thua nữa, sợ là ngay cả Kiếm Thiên Lôi cũng bị Lâm Nhất lấy đi mất.

Như vậy thật sự là không còn gì để mất, ngay cả cái khố cũng thua sạch.

Công Tôn Viêm nhìn Lâm Nhất, trong mắt tràn ngập sự đố ky, cái tên này... Thánh kiếm thiên văn, cho dù là trong đám đệ tử của Kiếm Đế Nhất Mạch, cũng không có mấy ai có.

Nếu là thánh kiếm thiên văn mà Phong Huyền Tử đưa ra, cấp bậc chắc chắc không thấp, ít nhất cũng là thánh văn cửu phẩm.

Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Nhất, trong mắt chứa đựng sự phức tạp và cảm khái.

Cung Hạo Nhiên trên Phi Thiên Đài trầm giọng nói: “Đây là một yêu cầu không ai có thể từ chối, dù sao những người xông vào trước đó đều đã chết hết, nhà họ Phong chịu nhượng bộ đến bước này, có thể nói là đã mất hết mặt mũi, Lâm Nhất cũng có được một thanh thánh kiếm thiên văn không quá kém.”

“Xin lỗi, ta từ chối."

Đề nghị rất mê người, nhưng Lâm Nhất không hề nghĩ nhiều, thẳng thừng từ chối.

Cung Hạo Nhiên gần như vừa dứt lời, giọng nói của Lâm Nhất đã truyền đi khắp quảng trường, mọi người trên Phi Thiên Đài đều kinh ngạc.

Triệu Nham che miệng lại, cố gắng nhịn cười.

Lâm Nhất là một kiếm khách chân chính, một khi đã xác nhận đúng mục tiêu thì sẽ không dễ dàng thay đổi, há sẽ vì một chút mê hoặc này mà lùi bước.

Bị vả mặt quá nhanh, sắc mặt Cung Hạo Nhiên hiện lên vài phần ngại ngùng, không phục nói: “Có cái gì đáng để ra vẻ cơ chứ. Ta không tin, hắn có thể qua được cửa thứ hai!”

“Lâm Nhất, ngươi đừng có được nước lấn tới!”

Đại trưởng lão nhà họ Phong trên bục khách quý cảm thấy trên mặt đau rát, cái tên này thực sự được đằng chân lân đằng đầu, không hề nể mặt.

Lời của đại ca, thánh nhân cũng phải nể mặt nửa phần, hắn thế mà lại quyết tuyệt như vậy.

Phong Huyền Tử hơi lộ vẻ khó xử, ông ta mặt không cảm xúc nói:

“Cửa thứ hai, kiếm trận Thương Long!”

Am!

Chỉ nghe thấy tiếng rồng ngâm vang lên giữa vòm trời, có đầu rồng phá vỡ biển mây mà gầm thét, bùng nổ kiếm quang lấp lánh tám phương vô cùng kinh người.

Kiếm uy và long uy kết hợp hoàn mỹ, ngưng tụ thành kiếm uy Thương Long gào thét mà tới, tiếp theo đó là thân rồng, vuốt rồng và đuôi rồng lần lượt thành hình, biến hóa thành một luồng Thương Long hoàn chỉnh, sau đó lao thẳng xuống mặt đất.

Khi Thương Long sắp sửa rơi xuống, lại âm ầm tản ra, hóa thành mưa kiếm đầy trời.

Phập! Phập! Phập!