Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 4111: Đau quá!




Lâm Nhất khế biến sắc, thi triển Kim Ô Cửu Biến đến cực hạn, hai tay mở ra, nhẹ nhàng tránh đi.

Phùit

Hắn thoát khỏi vuốt rồng trong gang tấc, nhưng trên người vẫn có những vết thương dữ tợn do mấy luồng kiếm quang rạch ra.

Người ngoài nhìn vào chỉ thấy vuốt rồng đang bắt lấy Lâm Nhất, nhưng trên thực tế vuốt rồng kia do bốn mươi chín kiếm khách tạo thành, mỗi kiếm khách tung ra chín luồng kiếm quang, gào thét mà tới, tung ra hàng trăm sát chiêu chí mạng ùn ùn kéo đến.

“Giết!”

Sắc mặt kiếm khách áo vàng lạnh lùng, ông ta không ra tay, chỉ rót kiếm thế vô tận vào lưỡi kiếm. Được dồn lực như vậy, thanh kiếm tỏa ra ánh sáng rực rỡ, hấp thụ và tỏa ra hàn mang cực kỳ kinh người.

Lâm Nhất không kịp kiểm tra vết thương trên người, một vuốt rồng khác đã đánh về phía Lâm Nhất, kiếm khí long trời lở đất lại lần nữa thét gào mà đến.

Keng keng keng!

Lâm Nhất xoay người né tránh, đồng thời không ngừng vung kiếm Táng Hoa trong tay, lưỡi kiếm và kiếm quang không ngừng đụng vào nhau, không ngừng nổ ra những tiếng vang lớn.

Đợi sau khi kiếm quang gào thét đi qua, trên người Lâm Nhất lại có thêm mấy vết thương nữa.

Đau quá!

Lâm Nhất khẽ nhíu mày, khóe miệng co giật. Kiếm trận Thương Long là một tổng thể, ở một vài góc độ mà nói nó còn khó đối phó hơn cả một con Thương Long chân chính.

Âm!

Không để cho Lâm Nhất có quá nhiều cơ hội nghỉ ngơi, kiếm khách áo vàng tập hợp sức mạnh đã lâu đột nhiên bùng nổ, kiếm trong tay ông ta bùng cháy lên lôi đình hỏa diễm lóa mắt.

kiếm quang lao vút tới, từ xa nhìn lại giống như Thương Long đang phun ra Long Viêm!

Cuốn theo long uy và lôi hỏa, hư không ở những nơi nó đi qua bị đốt cháy thành một mảng đen kịt, mang lại cho người ta cảm giác chấn động rất lớn.

Keng! Lâm Nhất đã có chuẩn bị từ trước, chặn chiêu kiếm này theo dự đoán.

Nhưng cho dù như vậy, cánh tay hẳn vẫn tê dại, lòng bàn tay rách ra, máu tươi thấm ra ngoài, kiếm Táng Hoa trong tay suýt nữa bị đánh bay đi.

Ầm! Âm! Ầm!

Trong hư không, Táng Hoa và lôi hỏa không ngừng giao thủ, tình cảnh của Lâm Nhất hết sức bị động, mấy lần muốn phá vòng vây thoát ra đều không thể làm được.

“Lâm Nhất sắp thua rồi!” Triệu Nham vẻ mặt nghiêm trọng, có phần lo lắng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, Lâm Nhất thua cũng chỉ là chuyện sớm muộn, tuyệt đối sẽ không có bất kì kỳ tích nào xảy ra, kiếm trận Thương Long thực sự có phần đáng sợ.

“Thân thể của tên này sợ là không đơn giản...”

Cung Hạo Nhiên vẫn luôn có thái độ không tốt với Lâm Nhất, lúc này sắc mặt cũng phức tạp nói một câu, đặt gã vào góc độ của Lâm Nhất.

Không quá bốn năm hiệp, cơ thể đã bị chấn thành bùn nhão rồi, Lâm Nhất có thể kiên trì lâu như vậy, cơ thể lại chỉ bị thương một vài chỗ, khiến cho người ta vô cùng kinh ngạc.

Nhưng cho dù như vậy cũng chẳng thay đổi được gì, kiếm trận Thương Long đáng sợ vượt xa cả tưởng tượng của mọi người rất nhiều.

Rắc!

Nhưng chính vào lúc này, một tiếng nổ vô cùng chói tai vang lên, ánh sáng xanh nở rộ đầy trời, chính là mười một con Thanh Loan của Lâm Nhất đã bị tiêu diệt mất một con.

Rắc! Rắc! Rắc! Rắc!

Sau khi một con bị tiêu diệt, giống như phản ánh dây chuyền, những thánh linh Thanh Loan khác không ngừng nổ tung, kiếm thế trên người Lâm Nhất nháy mắt giảm xuống mức thấp nhất, khí thế trên người lập tức bị kiếm uy Thương Long trấn áp.

Ai nấy đều cảm thấy ớn lạnh, khuôn mặt biến sắc.

Quá đáng sợ, đến ngay cả kiếm ý Bán Bộ Thần Tiêu cũng không chống lại được, kiếm uy Thương Long của kiếm trận Thương Long thực sự quá kinh khủng.

Không còn nghỉ ngờ gì nữa, kiếm ý Bán Bộ Thần Tiêu là lợi thế lớn nhất mà Lâm Nhất thể hiện ra, cho dù là phá vỡ kiếm trận Bách Quỷ Dạ Hành, hay là chiến thắng Gông Tôn Viêm trong đại hội Danh Kiếm, kiếm ý Bán Bộ Thần Tiêu của Lâm Nhất đều là đệ nhất công thần.

Trình độ kiếm đạo vượt xa người thường, giúp cho hắn vẫn có thể ung dung tự tại khi đối mặt với những yêu nghiệt tinh quân bảng.