Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 4119: Không phục thì ngươi cứ thử đi!




“Chắc chắn ta không phá được cửa này như vậy sao?”

Lâm Nhất nghe ra ý khác trong lời nói của đối phương, khóe miệng không khỏi cong lên.

“Không phục thì ngươi cứ thử đi!”

Phong Huyền Tử cười khẩy, liên tục châm chọc.

“Bắt đầu đi.”

Lâm Nhất không tiếp tục nói nhảm với ông ta, ánh mắt nhìn về phía Phong Thiên Nguyên, lạnh nhạt nói.

Xoạt!

Trong chớp mắt, tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên người Lâm Nhất, ai nấy đều trở lên vô cùng căng thẳng. Kiếm khách ở hai cửa trước đều là Tinh Quân, cửa thứ ba lại do tôn giả Thần Đan trấn thủ, còn là tôn giả Thiên Thần Đan, thực lực của hai bên quả thực là nghiêng trời lệch đất.

Tu vi cùng phong cấm ở Thiên Phách, nhưng tu vi của người sau còn gấp hơn mười lần người trước, có sự cách biệt không thể vượt qua được.

“Ra tay đi!”

Phong Thiên Nguyên nghiêm mặt, đồng thời kết ấn với ba lão giả bên cạnh ông ta, phong cấm tu vi của bọn họ ở đỉnh phong Thiên Phách.

Vào khoảnh khắc thủ ấn được kết xong, từ trong tay áo của bọn họ phóng ra một lưỡi đao, sau đó họ đưa tay nắm chặt lấy chuôi kiếm.

Vù!!!

Lâm Nhất không hề báo trước đột nhiên nghiêng người lùi về sau hai bước, một thanh kiếm quang gần như là quét qua ngay sát mặt hắn mà bay đi.

Nhanh quát!

Không kịp nghĩ nhiều, Táng Hoa của Lâm Nhất xuất vỏ, hắn đưa tay vung lên trên, chặn được kiếm quang đến từ một hướng khác.

Ầm!

Lưỡi kiếm va chạm vào nhau, Lâm Nhất khẽ biến sắc, bước chân lui về

sau ba bước, ánh mắt thoáng hiên vẻ kinh ngac.

Chỉ với một người mà sức mạnh đã có thể so được với kiếm trận Thương Long, thậm chí còn nhỉnh hơn một chút. Nói cách khác cửa cuối cùng này... tương đương với việc Lâm Nhất phải đối mặt với bốn kiếm trận Thương Long phiên bản nâng cấp. Hơn nữa trong bốn người còn có một người là phiên bản siêu nâng cấp.

Chẳng trách Phong Huyền Tử lại chắc chăn hắn nhất định không vượt qua được cửa này như vậy.

Gào!

Tiếng long ngâm vang lên, Lâm Nhất sử dụng kiếm uy Thương Long, giơ tay chắn Táng Hoa ở trước mặt, như núi cao đứng bất động, chặn đứng kiếm quang của lão giả thứ ba.

Ong ong!

Lưỡi kiếm va chạm tóe ra tia lửa chói mắt, phát ra tiếng vang lớn nặng nề, tựa như hai đỉnh vạc khổng lồ đâm vào nhau.

Lâm Nhất hơi khụy chân xuống, dùng kiếm uy Thương Long chặn kiếm, sau đó tay cầm Táng Hoa đẩy mạnh về phía trước, tựa như cự long bay lượn, ầm một tiếng đẩy đối phương ra ngoài, người sau nhẹ nhàng chạm đất, hiển nhiên không tốn bao nhiêu sức lực.

Ầm!

Một ngọn lửa đỏ rực quét tới, Phong Thiên Nguyên cười gần một tiếng, chém tới trước mặt Lâm Nhất. Kiếm thế của ông ta hóa thành một viên thiên thạch Tỉnh Thần bốc cháy, kéo theo đuôi lửa dài đằng đăng mà quét tới.

Rắc!

Kiếm uy Thương Long quấn quanh người Lâm Nhất xuất hiện từng vết nứt, bị đánh bay thẳng đi.

Bước chân Lâm Nhất lảo đảo, lùi hết mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững lại được, mỗi một bước lùi đều khiến cho mặt đất không ngừng rung lên.


Trong chớp mắt, giữa không trung khắp nơi đều là tàn ảnh, mà chủ nhân ba luồng kiếm quang đó qua lại như thoi đưa.

Vụt! Vụt! Vụt!

Chỉ chốc lát, trong hư không đã có hơn trăm luồng kiếm quang sáng chói đan xen nhau, tầng tầng phong kín tàn ảnh của Lâm Nhất.

Đến khi bản thể của Lâm Nhất đáp đất để thoát hiểm, quần áo trên người đã hoàn toàn rách nát, máu chảy đầm đìa, đếm trên người có tổng cộng hơn mười vết kiếm. Những chỗ yếu hại đều bảo vệ được, nhưng những chỗ khác thì không được may mắn như thế, mỗi vết thương đều sâu đến mức có thể nhìn rõ cả xương.