Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 4120: Vẫn Tinh Chỉ Kiếm!




Người người nhìn vào đều cảm thấy ớn lạnh. Từ khi giao đấu đến nay mới chỉ qua được vài giây.

Nguy hiểm trong đó hoàn toàn vượt xa hai cửa trước, thực lực của tôn giả Thiên Thần Đan thực sự quá đáng sợ. Nhưng điều đáng sợ nhất là, những lão giả này đều đã sống mấy trăm tuổi, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, cho dù trình độ kiếm đạo có hơi thiếu sót nhưng cũng có thể dễ dàng loại bỏ được bất lợi.

Nhưng vẫn chưa xong!

Hai chân Lâm Nhất vừa chạm đất, đợt khí khoáng đạt mãnh liệt cuộn trào tới, một viên Tỉnh Thần bùng cháy từ trên trời giáng xuống.

Ầm!

Tay phải Lâm Nhất cầm chuôi kiếm, tay trái đỡ lấy thân kiếm, chặn một

đòn này. Nhưng hắn vẫn bị đánh bay lên trời, khóe miệng tràn ra tia máu, sắc mặt hơi tái nhợt.

Trong ngọn lửa... Phong Thiên Nguyên một tay cầm kiếm, liên tục cười khẩy.

Keng! Keng! Keng!

Ba lão giả tóc trắng xách kiếm bước nhanh trên mặt đất. Theo mỗi bước đi kiếm thế trên người sẽ lại gia tăng lên rất nhiều. Trong lúc bước đi còn không ngừng biến ảo đan xen, khiến cho kiếm thế cuồn cuộn khoáng đạt vốn dĩ vô cùng nặng nề này trở lên mông lung mờ ảo, có phần khó phân được thật giả.

Suy nghĩ trong lòng Lâm Nhất lướt qua như điện xẹt, chỉ có thể tốc chiến tốc thắng, nếu cứ tiếp tục kéo dài ta chắc chắn sẽ chết.

Cửa ải này khác hoàn toàn với hai cửa trước, đối mặt với tôn giả Thiên Thần Đan, nếu chỉ đấu tay đôi, ta ở cảnh giới Thiên Phách còn có chút ưu thế, nhưng một khi vượt quá hai người thì hoàn toàn không còn bất kỳ ưu thế nào nữa rồi.

“Tiểu súc sinh, giờ đã biết lợi hại rồi chứ!”

Vẻ mặt Phong Thiên Nguyên dữ tợn, nhìn Lâm Nhất lộ ra vẻ đùa cợt. Cái tên này hoàn toàn không biết trời cao đất dày là gì.

Trong lúc nói, ba lão giả trắng xóa đã cuốn theo kiếm thế ngút trời mà lao đến.

“Phù Vân Tế Nhật!”

Kén kiếm ở mi tâm Lâm Nhất nở rộ, kiếm uy Thương Long có xu thế suy yếu trở lên cô đọng lại, Phù Vân Thập Tam Kiếm lại lần nữa được thi triển ra.

Âm ầm!

Chớp mắt, Lâm Nhất lao vào đấu với ba lão giả. Ba lão giả cũng không hề lưu tình, mỗi người đều sử dụng Thánh Linh.

Cuộc thăm dò lẫn nhau xem như đã hoàn toàn kết thúc, bước vào cuộc ác chiến chân chính.

So đấu đơn thuần về kiếm chiêu và thân pháp nên Lâm Nhất rơi vào tình thế cực kỳ bất lợi, chỉ có thể dựa vào trình độ kiếm đạo cao siêu để vật lộn với ba người này.

Ít nhất ba tên lão giả đều không thể tu luyện võ học Thánh Linh của mình đến hóa cảnh đỉnh cao.

Khi mỗi người bọn họ dùng võ học Thánh Linh giao đấu, Lâm Nhất lấy một địch ba, miễn cưỡng không rơi vào thế hạ phong, không còn chật vật

như lúc ban đầu nữa.

Nhưng người ngoài có thể nhìn ra, trạng thái như vậy sẽ không kéo dài được bao lâu, khí huyết bị hao tổn quá lớn, cuối cùng người kiệt sức nhất sẽ là Lâm Nhất. Ba vị lão giả đều vô cùng dày dạn kinh nghiệm, ai cũng đều để

lại đường lui cho mình, còn lấy ba địch một nên bọn họ cực kỳ ung dung.

Nhất thời, trên trời dưới đất đều là kiếm quang đan xen, Thánh Linh

không ngừng va đập vào nhau.

Dị tượng đáng sợ không ngừng mở rộng, khung cảnh giao đấu trước nay chưa từng có khiến cho người xem kinh hồn bạt vía, hoàn toàn không có sức nói chuyện.

Trong cực hạn, trình độ kiếm đạo mà Lâm Nhất thể hiện ra khiến cho đám thanh niên xuất chúng xem mà không ngừng cảm thán, không dám tin nổi.

Sắc mặt Công Tôn Viêm ảm đạm. Đến đây gã coi như cũng biết sự chênh lệch kiếm đạo giữa gã và Lâm Nhất rồi, gã thua tâm phục khẩu phục.

“Ha ha ha, tiểu tử, dừng đến đây thôi!”

Ngay vào lúc Lâm Nhất bị ba lão giả cuốn lấy, Phong Thiên Nguyên giống như chớp giật mà lao tới, mũi kiếm hàn mang đâm vỡ Tinh Thần.

Đợi ông lâu lắm rồi đấy!

Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên hàn ý, chớp mắt bốn mươi chín đóa hoa Tinh Ma màu vàng lần lượt bay vọt ra từ trong cơ thể hắn.

Trong phút chốc, hoa Tinh Ma của Lâm Nhất nở rô, ma quang ngút trời.