Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 4122: Lại là một kiếm đó!




May mà tim là chỗ hiểm yếu, nên còn cứng rắn hơn cả thánh khí. Lâm Nhất lúc này đã mất rất nhiều sức lực, vẻ mặt đau đến mức vặn vẹo, phát ra một tiếng gầm giận dữ.

Kiếm thế khoáng đạt mãnh liệt trào ra, bốn mươi chín đóa hoa Tinh Ma đột nhiên nở rộ, trực tiếp đánh bay Phong Thiên Nguyên ra ngoài.

Giết!

Sát ý mà Lâm Nhất đã không kiềm chế được từ lâu hoàn toàn bộc phát, tóc dài tung bay, giận dữ lao đi.

“Thanh Vân Trực Thượng!”

Lâm Nhất bay thẳng lên mây, hòa cùng với bầu trời, đứng trên đỉnh núi thánh, nhìn xuống tám phương.

Một kiếm này của hắn tựa như dốc núi vạn trượng, tạo thành kiếm mang vô cùng mạnh mẽ, trực tiếp quét ngang ra.

Rắc rắc rắc!

Sao băng phong cấm bốn phương vừa chạm vào kiếm mang đã đổ vỡ, ba lưỡi kiếm hình lưỡi liềm từ ba hướng khác nhau đồng thời nổ tung. Phụt, kiếm mang không ngừng rít gào, lao vút trong gió, chớp mắt đã đuổi kịp Phong Thiên Nguyên, trực tiếp quét bay đối phương.

Muốn phá cửa này, nhất định phải chém một người trước! Ánh mắt Lâm Nhất hiện lên sự hung hãn, tâm mắt dán chặt vào Phong Thiên

Nguyên. Kim Ô Cửu Biến được sử dụng, phảng phất như mặt trời rực cháy đang gấp rút đuổi theo đối phương. nh

“Không hay rồi

Ba lão giả tóc trắng thu kiếm lại, hoảng sợ kêu lên. Bọn họ nhảy lên không trung, vội vàng đuổi theo.

Đồng thời tung ra một loạt sát chiêu, muốn ngăn cản Lâm Nhất truy kích Phong Thiên Nguyên.

“Ngươi tự tìm đường chết!”

Phong Thiên Nguyên nhìn ánh mắt như muốn giết người của Lâm Nhất, lập tức biết đối phương định làm gì, tức khắc giận dữ.

Vừa vung tay, kiếm quang quét qua, chín viên Tinh Thần nở rộ sau lưng ông ta.

“Cửu Tỉnh Liên Châu!”

Nhờ vào võ học Thánh Linh cường bạo nhường này, Phong Thiên Nguyên giẫm mạnh lên mặt đất, khiến cho quảng trường Thanh Nham vỡ tan, sụp đổ.

Keng! Hai thanh kiếm va đập trên hư không, phát ra tiếng kim loại nứt vỡ.

Mọi người từ phía xa nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều kinh ngạc đến nỗi không khép nổi miệng. Khung cảnh này thực sự quá khoa trương rồi, Lâm Nhất không để ý đến sát chiêu của ba lão giả ở phía sau, tựa như dốc núi vạn trượng, cưỡi gió mà lên, tỏa ra sự hung hãn xem thường cái chết, hắn muốn thừa thắng xông lên giết chết Phong Thiên Nguyên.

Phong Thiên Nguyên là ai. Ông ta chính là cường giả đứng đầu cảnh giới Bán Bộ Long Mạch đấy, Tinh Quân tầm thường bị ông ta trừng mắt một cái thôi, chân đã mềm nhũn rồi.

Đừng nói là giết ông ta, đến ngay cả dũng khí ra tay với ông ta cũng không có.

Kiếm thế của hai người hoàn toàn quấn lấy nhau, khắp trời đều là kim quang bay lượn, bóng người đan xen nhau, hoa Tinh Ma có ở khắp mọi nơi, cùng với kiếm quang liên miên che khuất bầu trời.

Vụt! Ba lão giả áo trắng khẽ cau mày, dừng ở bên ngoài kiếm thế.

Lâm Nhất dựa vào nhục thân mà chống đỡ sát chiêu của ba người, vết thương tuyệt đối không nhẹ, nhưng hắn cũng nhân cơ hội này mà lao vào chém giết với Phong Thiên Nguyên.

Mấy người này dù cho có dày dạn kinh nghiệm như thế nào, cũng không thể mù quáng ra tay, bởi vì không cẩn thận sẽ làm Phong Thiên Nguyên bị thương.

Đây là dương mưu của Lâm Nhất!

Lấy một địch bốn, cho dù hắn có giở hết thủ đoạn ra cũng nhất định phải chết. Duy chỉ có tung ra chiêu hiểm, tiêu diệt một người trước mới có thể phá được Tứ Huyền Trận.

"Đợi!"

Ba lão giả liếc mắt nhìn, không tiếp tục lãng phí thời gian nữa, bọn họ treo mình trên hư không, nhắm mắt ngồi xếp bằng.

Trên người mỗi người họ đều chứa đựng kiếm thế khoáng đạt, tỏa ra kiếm quang chói mắt, trong không gian mờ tối trông vô cùng bắt mắt.

Bọn họ cũng không phải không chờ nổi. Một là họ không cho rằng sau khi Lâm Nhất bị thương còn có thể đánh bại được Phong Thiên Nguyên. Hai là cho dù có may mắn thắng đi chăng nữa thì sợ là vết thương cũng đã cực kỳ nghiêm trọng.

Đối mặt với ba người đã có chuẩn bị từ lâu cuối cùng vẫn chỉ có một chữ chết!

Mọi người thấy cảnh tượng này đều rùng mình. Kinh nghiệm của một đám lão giả sống tận mấy trăm năm tuổi này thực sự quá cay độc.

Triệu Nham và đám người Công Tôn Viêm trên Phi Thiên Đài xem mà da đầu tê dại, cảm giác bản thân ở trước mặt đám lão giả này, thật giống như một đám trẻ con non nớt.

Lâm Nhất và Phong Thiên Nguyên ở bên trong dị tượng vô tận lại đang giao đấu kịch liệt, không ngừng đổ máu.

Thực sự có quá nhiều dị tượng, trùng trùng điệp điệp, giống như một bức tranh vẽ chồng lên nhau.

Khiến cho người ta không thể nhìn rõ xem bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đột nhiên... Bầu trời vỡ vụn!

Tiếng bầu trời nứt vỡ vang khắp tám phương, mọi người ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy bầu trời trên đỉnh đầu nứt ra một khe hở. Tiếng chuông Đại Đạo lại một lần nữa vang lên, Tinh Quang vô tận tựa thác nước chảy ngược xuống, rơi hết lên người Lâm Nhất.

Rắc!

Dưới Tinh Quang chói lọi nhường này, các loại dị tượng hoàn toàn tan vỡ, hình ảnh Lâm Nhất mặc một bộ áo xanh nhuốm máu, lưng đeo hộp kiếm, mình đầy. thương tích hiện lên vô cùng rõ ràng trước mặt mọi người.

“Lại là một kiếm đó!”

Mọi người ở quảng trường đều không nhịn được mà kinh ngạc kêu lên. Ba lão giả đang nhắm mắt cũng đồng thời mở mắt, trong mắt dâng trào lên tinh quang.

“Ra tay!

Ba lão giả mặt không đổi sắc bay lên không trung, cuốn theo kiếm thế khoáng đạt, cầm kiếm bay qua. Cho dù một kiếm này của Lâm Nhất thắng thua như thế nào, sau khi Lâm Nhất sử dụng kiếm này, bọn họ sẽ giết hắn một cách không thương tiếc.

Trái tim của tất cả mọi người đều thắt lại. “Đáng ghét!”

Ta có một kiếm, trên đỉnh mây bay, cao hơn cả trời!

Lâm Nhất gầm lên giận dữ, Táng Hoa ngân vang. Giờ khắc này tất cả mọi người đều cảm nhận được sự hào hùng và bi tráng của kiếm này.

Cho dù vết thương có nặng hơn đi nữa, nhưng chỉ cần còn một hơi thở, thì không có lí do gì để bỏ cuộc.

Máu Chưa Cạn, Chiến Không Ngừng! Ánh lửa dâng trào trong mắt Lâm Nhất, chiến ý bùng cháy, chúng ta dùng sinh mệnh để bảo vệ vinh quang của kiếm, tâm hướng về kiếm, đến chết không thay. đổi.