Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 4123: Trong trận ác chiến khốc liệt vừa rồi




Tinh Quang vô tận ngưng tụ thành thác như thủy ngân, từ khe hở của tầng trời thứ nhất chảy ngược xuống, dài gần nghìn trượng.

Cảnh tượng như vậy mọi người đã từng thấy một lần, nhưng được nhìn thấy lần nữa vẫn cảm thấy vô cùng rung động.

Nhưng lần trước Lâm Nhất sử dụng chiêu này, kiếm trận Thương Long đã suy yếu một cách rõ rệt, nhưng lần này rõ ràng hắn đang ở thế vô cùng bị động.

Trước không nói Phong Thiên Nguyên có thể chặn được hay không, cho dù thực sự đánh bại được Phong Thiên Nguyên, thì sau lưng hắn còn có ba lão giả tóc trắng đang cầm kiếm lao đến.

Phong Thiên Nguyên tóc tai rối bù, máu tươi chảy không ngừng, giống như một kẻ điên.

Trong trận ác chiến khốc liệt vừa rồi, người khác nhìn vào sẽ nghĩ ông ta và Lâm Nhất ngang tài ngang sức. Nhưng thân ở trong đó, ông ta có khổ mà không thể nói, chật vật không chịu nổi.

Sau khi hoa Tinh Ma nở rộ ở bên ngoài cơ thể, kiếm uy của Lâm Nhất ở cảnh giới Thiên Phách hoàn toàn áp đảo ông ta.

Cho dù ông ta là cường giả cảnh giới Bán Bộ Long Mạch, sau khi tu vi bị phong cấm ở Thiên Phách, ông ta vẫn tỏ thái độ khinh thường. Mà so về trình độ kiếm đạo, ông ta hoàn toàn không phải là đối thủ của Lâm Nhất, chống đỡ được đến bây giờ hoàn toàn là dựa vào nội tình của chính ông ta.

Mắt thấy Lâm Nhất sắp tấn công bằng sát chiêu, Phong Thiên Nguyên không giận mà còn mỉm cười, lớn tiếng nói: " Tiểu súc sinh, không chống đỡ nổi rồi đúng không. Ngày chết của ngươi tới rồi!"

Ông ta trừng mắt, thấy rất rõ ràng, chỉ cần chặn được một kiếm này của Lâm Nhất, ba lão giả tóc trắng còn lại chắc chắn sẽ chém chết đối phương.

Người hơi thông minh một chút đều sẽ lựa chọn dừng tay lại, trực tiếp nhận thua.

“Còn không quỳ xuống cầu xin ta tha thứ!"

Trong lúc cười lớn, Phong Thiên Nguyên đã đẩy kiếm pháp Vẫn Tinh lên đến cực hạn, chín viên thiên thạch lửa như Tinh Thần tỏa ra kiếm quang chói mắt.

kiếm quang nối liền thành một khoảng, phong cấm không gian xung quanh mình, hóa thành một kết giới vững chắc không gì phá nổi.

Âm ầm!

Đồng thời, ba lão giả tóc trắng đạp không bay lên, vẻ mặt lạnh nhạt, tay cầm kiếm từng bước ép tới gần.

Bọn họ tích sức đã lâu, kiếm quang trên người sánh ngang nhật nguyệt, vô số sát ý cuồn cuộn lao về phía Lâm Nhất. Ba luồng kiếm đó còn chưa thực sự đến gần, đã khiến cho khắp người Lâm Nhất vô cùng khó chịu, bên ngoài nhục thân bị gió kiếm vô hình cắt qua.

Nếu đổi thành người thường thì đã máu chảy đầm đìa, tan thành từng mảnh trong không trung từ lâu rồi.

“Lâm Nhất, nếu như bây giờ ngươi nhận thua, ta có thể tha chết cho người!" Trốn trong kết giới do kiếm mang chín ngôi sao ngưng tụ thành, Phong Thiên Nguyên khẽ nheo mắt nhìn Lâm Nhất, cười tươi nói.

Ông ta ít nhiều cũng có phần chột dạ, một kiếm này của Lâm Nhất cực kỳ đáng sợ, ông ta đã bị ép tới mức không thể đánh trả lại.

Đến mức mà chỉ có thể bị phá vỡ phòng thủ, kiếm thế trên người bị dồn nén đến cực hạn dưới kiếm uy khoáng đạt của đối phương.

Lâm Nhất tay cầm Táng Hoa, mặt không cảm xúc, tâm trạng cũng không có chút dao động.

Trong từ điển của hẳn không có hai chữ cầu xin, hắn đi từng bước đến bây giờ, há lại bỏ cuộc ở giây phút cuối cùng.

Vô số ánh mắt tập trung trên người Lâm Nhất, họ muốn xem xem, hắn rốt cuộc sẽ có phản ứng như thế nào. Con đường này xem như là do Lâm Nhất lựa chọn, từ khi hắn ép Phong Thiên Nguyên vào tình cảnh như hiện giờ, hẳn đã nghĩ tới ba lão giả tóc trắng cảnh giới Thiên Thần Đan khác, tuyệt đối sẽ không ngồi yên

Nhất định sẽ còn vô số thủ đoạn, chờ hắn và Phong Thiên Nguyên phân định thắng thua.

Lâm Nhất thản nhiên nói: "Ông vẫn nên đi chết đi!"

Rắc! Rắc! Rắc!

Tiếng bầu trời nứt vỡ bắt đầu trở lên mãnh liệt, Tinh Quang chảy ngược xuống càng chói lọi. Tóc dài của Lâm Nhất tung bay, phong mang tùy ý ở mi tâm, tay cầm Táng Hoa lao đi như tia chớp.

Một kiếm này, Tại Thiên Chi Thượng!

Rắc!

Nháy mắt, Phong Thiên Nguyên giận dữ, lạnh lùng quát lên: "Muốn giết ta, không đơn giản như vậy đâu."

Ông ta dù sao cũng là cường giả cảnh giới Bán Bộ Long Mạch, cho dù hiện giờ tu vi bị phong cấm ở Thiên Phách, nhưng nội tình võ đạo trong người cũng khó bề tưởng tượng. Ở trong hiểm cảnh nhường này mà vẫn vô cùng bình tĩnh. Ông ta không lùi mà tiến tới, nghiêng người chủ động lao về phía Lâm Nhất.

Xoạt!

Kiếm trong tay tỏa ra hàn quang tựa Tinh Thần, chém rách hư không, những nơi nó đi qua kiếm mang Tinh Quang như đom đóm rải rác trên bầu trời.