Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 1002: Giải Phong Kiếm Tâm




"Kiếm quang đó là đại ca ngươi ư?"

Chu Ngưng Nguyệt nhìn về quang mang phía xa rồi nói.

"Ta có cảm giác hắn đang bị Thần Phong Bạo chèn ép"

"Đừng vội, Thần Phong Bạo ở trong Thời Quang chi thạch có thể mạnh lên được, vậy tại sao đại ca ta không làm được chứ?

"Thần Phong Bạo?"

Giọng nói của Lý Lạc Thư có chút ảo diệu:

"Ngươi là thần minh đầu tiên ta trực diện từ trước tới nay, đúng là thực lực có vượt xa sự tưởng tượng của ta"

Trên không trung, Thần Phong Bạo chỉ nhìn thoáng qua rồi nói bằng một giọng lạnh lùng:

"Vậy ngươi đã sẵn sàng nhận lấy cái giá phải trả cho việc cuồng vọng chưa?"

Trong màn bụi, Lý Lạc Thư ngẩng đầu nhìn thẳng Thần Phong Bạo rồi nói với một giọng điệu vô cùng bình thnr:

"Mặc dù ngươi mạnh nhưng từ đầu tới giờ ta đều cảm thấy mình có thể đánh một trận.

"Có thể đánh một trận? Dựa vào gì chứ?"

Thần Phong Bạo bắt đầu hấp thu lực lượng xung quanh, hắn nói mà vẻ mặt ngọa nghễ:

"Ta chấp chưởng quyền hành Phong Bạo, có được vị cách thần minh, cũng có lực lượng thần minh. Bây giờ đối với ngươi mà nói, ta chính là thần minh thật sự, trên địa vị hay lực lượng đều như vậy. Không chỉ có thế, ta đã khôi phục, lực lượng của ta sẽ càng thêm cường đại. Những quyền hành khác cũng sắp trở về cơ thể ta. Một nhân loại như ngươi thì có gì? Lấy gì để đánh một trận với ta?"

Trên mặt đất, Lý Lạc Thư nhìn về phía chân trời rồi nhẹ nhàng mở miệng:

"Ta..."

Lý Lạc Thư ngừng một chút, di chuyển vị trí của mình, bắt đầu đi lên không trung.

Từng bước đi của hắn kèm theo giọng nói:

"Ta có một viên kiếm tâm Lý Lạc Thư tiến lên một bước, trên người hắn hiện lên kiếm ý.

"Đã bị bụi phủ khóa lại từ lâu"

Lúc này, Lý Lạc Thư khẽ ngẩng đầu.

"Bây giờ bụi bay, tỏa sáng"

Lý Lạc Thư bước ra ba bước, đi tới trước mặt Thần Phong Bạo, đứng đó chắp tay.

"Chiếu rọi vạn đám mây núi xanh Ầm!

Một đạo kiếm ý đâm thẳng lên trời, một thanh trường kiếm trảm thiên địa.

Một kiếm này phá vỡ thiên địa, chia Thần Phong Bạo thành hai nửa dưới ánh mắt khó có thể tin của hắn.

Vốn cả bầu trời trước kia đều bị gió lốc chiếm giữ, bây giờ kiếm ý chiếm nửa bầu trời.

Thế lực ngang nhau.

"Ta có một kiếm, đủ để đánh với ngươi một trận Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông.

Bên trong đại điện, một vị nam tử trung niên chậm rãi mở mắt ra.

Vẻ mặt hắn có chút kinh ngạc, hắn đứng dậy xong thì biến mất ngay tại chỗ.

Khi hắn xuất hiện lại lần nữa thì đã đứng trên một đỉnh núi. Mà bên dưới ngọn núi, có vô số trường kiếm đứng sừng sững, trải rộng cả ngọn núi.

Đây là Kiếm Trủng của Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông, có vô số kiếm ý tràn ngập trong đó.

Cũng có vô số tiền bối đang ở đây ngộ đạo.

Mà lúc này, kiếm ý đang chấn động, dường như đang chiêm ngưỡng một tồn tại nào đó. "Không chỉ dẫn đến Kiếm Trủng cộng minh, thậm chí còn có thể khiến cho Kiếm Trủng ngưỡng mộ"

Hạ Thiên Khuyết thở dài, mặc dù hắn không biết người này là thần thánh phương nào, nhưng có thể chắc chắn một điều rằng đó không phải là người của Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông họ.

Vì đệ tử của Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông cũng sẽ để lại một thanh bội kiếm ở Kiếm Trủng, nếu như ngộ đạo thì kiếm sẽ có phản ứng.

Nhưng mà toàn bộ Kiếm Trủng không có thanh kiếm nào xuất hiện phản ứng đặc biệt.

Lúc này hắn nhìn thấy có hai vị thiếu nữ xuất hiện ở Kiếm Trung.

Hạ Thiên Khuyết biến mất ngay tại chỗ, chớp mắt sau lại xuất hiện bên cạnh hai vị thiếu nữa kia.

Hạ Vũ Trúc vừa mới tiến vào, thấy vậy thì rất kinh ngạc, nhưng cũng vội cười nói:

"Cha."

"Bái kiến tông chủ"

Cố Nhạn cung kính chào.

"Sao các ngươi lại vào đây rồi?"

Hạ Thiên Khuyết hỏi.

"Bọn ta tình cờ đi ngang qua Kiếm Trung, phát hiện có điều bất thường nên tiến vào xem xét Hạ Vũ Trúc nhìn về phía Kiếm Trủng rồi tỏ vẻ rất ngạc nhiên, nàng hỏi:

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Có tuyệt thế kiếm tu hoành không xuất thế."

Hạ Thiên Khuyết nói mà có chút cảm khái:

"Có thể khiến Kiếm Trung thành ra thế này không biết vị kiếm tu kia sẽ xuất sắc tới bực nào"

"Tu chân giới hiện tại có kiếm tu xuất sắc như thế sao?"

Cố Nhạn khá là tò mò.

"Ta chưa từng nghe nói qua.

Hạ Vũ Trúc lắc đầu.

Hạ Thiên Khuyết cũng nghĩ như vậy.

Dựa theo thân phận địa vị của hắn, nếu kiếm tu kia xuất hiện thì hắn không thể không nhận được bất cứ tin tức nào.

"Vậy có thể là Đạo Tử trước đây không?"

Cố Nhạn lại hỏi.

Dù sao những năm gần đây thì người xuất sắc nhất vẫn là vị Đạo Tử này.

Hạ Vũ Trúc cũng không chắc chắn, nàng nhìn về phía phụ thân của mình. Muốn biết có khả năng này hay không.

"Có lẽ không phải đâu"

Hạ Thiên Khuyết nhìn thoáng qua Kiếm Trủng rồi nói:

"Có thể bị Kiếm Trung cảm giác được kiếm ý thì đối phương chắc chắn đã có được đạo tâm, đã đứng ở vị trí nhất phẩm. Đạo Tử của Đạo Tông Thiên Vân dù có xuất sắc hơn nữa cũng không thể nào là cường giả nhất phẩm. Hơn nữa ta nghe nói hắn đang xuống dốc, cũng không biết thế nào"

Hạ Thiên Khuyết nói xong câu cuối cùng, chính hắn cũng cảm thấy có chút đáng tiếc. Phải biết rằng lúc đó Đạo Tử chói mắt vô cùng, hắn còn cho rằng đối phương sẽ khiến kiếm đạo xuất hiện một độ cao hoàn toàn mới.1117 chữ