Nước Ia, hay thậm chí toàn bộ đại lục này đều được cứu rồi.
"Ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy? Có chút khí tức của nhạc phụ đại nhân. Xem ra là Thời Quang chi thạch, quả nhiên là Thần Phong Bạo"
Chu Tự không khỏi thốt lên.
Mặc dù hắn là kẻ mới vào nghề, nhưng biết khá nhiều về chuyện của thần minh, cộng thêm trước đây Tai Họa có nói qua với hắn.
Hơn nữa Bán Tiên đại sư cũng đã nói rằng đại ca bị kẹt trong một nơi nào đó.
Xem ra cũng là Thời Quang chi thạch.
"Nữ thần?"
Đột nhiên giọng nói của Betl vang lên.
Thu Thiển quay đầu nhìn lại thì có chút bất đắc dĩ, nàng nói:
"Ta không phải nữ thần" "Không sao, không cần để ý tới họ. Nhưng nhìn tình hình lúc này thì Thần Phong Bạo còn mạnh hơn những gì ta tưởng tượng"
Chu Tự nhìn về phía trước rồi nói.
Trên người Chu Ngưng Nguyệt đang không ngừng xuất hiện hư ảnh của trận pháp, sau đó chúng dung nhập vào đất.
Nàng vừa ăn trái cây vừa nói:
"Bên kia có hai người, nhưng bây giờ họ cũng đang chạy trốn, xem ra đầu nguồn sắp nổ rồi."
Chu Tự ngạc nhiên, Chu Ngưng Nguyệt biết nhanh như thế sao?
Hắn phát hiện trên người Nguyệt tỷ còn đang không ngừng có trận pháp xuất hiện, không biết nàng đang làm gì.
Vụt!
Cuồng phong gào thét.
Ma pháp ngăn cản gió lốc ở xung quanh cũng đang lung lay sắp đổ.
Mà người khống chế ma pháp này chính là Kiếm Thánh Lake.
Thu Thiển nhìn một chút rồi tiện tay ngưng tụ quyền trượng Đại Địa.
Nàng kích hoạt quyền trượng ngay sau đó, quyền hành của thế giới này dường như đang lấy nàng làm trung tâm để hội tụ.
Nàng vung quyền trượng, phía trước họ xuất hiện một bình chướng khổng lồ, chặn gió lốc vô tận.
Trong lúc nhất thời người duy trì bình chướng đều sững sờ cả ra, ngay sau đó vội vàng nhìn về phía trước.
Nhưng chỉ có vài người mới nhìn thấy được bóng dáng Thu Thiển.
Đám người có chút khó hiểu, nhưng lại cảm thấy là nữ thần đích thân tới đây.
Hiền giả Betli có thể khẳng định rằng mình không nhìn nhầm, vị này chính là Nữ thần Ia.
Mấy người Tiểu Thái cũng cho rằng như vậy.
Dù Kiếm Khách Lake cũng cho là thế.
Lúc này Betl đi tới bên cạnh Thu Thiển báo cáo tình hình đại khái.
Đột nhiên có một ngày, quang mang chiếu rọi toàn bộ đại lục, sau đó gió lốc bắt đầu xuất hiện, quét sạch mọi thứ.
Tất cả đều bị gió lốc bao phủ.
Thu Thiển biết vì sao lại vậy, nhưng nàng không có cách nào cả.
"Tảng đá kia sắp không kiên trì được nữa rồi, người bên trong đang phá ra.
Chu Ngưng Nguyệt nhắc nhở.
Chu Tự nhíu mày, đối phương quá mạnh, chỉ nhìn gió lốc là biết mình hoàn toàn không phải đối thủ.
Thần minh đều khủng bố như thế sao?
Chu Tự nhìn gió lốc mà cảm giác không gian nơi đầu nguồn đều bị xé nứt, đại địa đều đang run rẩy.
Hắn chưa từng gặp qua những người thuộc cấp bậc này.
Chúa tể Thâm Uyên lúc trước cũng không khoa trương như bây giờ.
Không được, phải đọc Sơn Hải Thiên một lần nữa.
Ngay lúc Chu Tự định lấy sách ra thì gió lốc bắt đầu tụ lại một chỗ.
Trong lúc nhất thời mây gió trong đất trời phun trào, bên trong gió lốc có một luồng lực lượng vượt xa những gì họ nhận biết đang khuếch tán ra.
Lúc bọn người Kiếm Thánh cảm nhận được lực lượng này thì rất sợ hãi.
Sự sợ hãi đó ăn sâu vào máu, sau đó khuếch tán ra toàn thân theo từng nhịp tim đập.
Hai chân họ không tự chủ được mà run rẩy, lực lượng hoàn toàn không thể vận chuyển.
Chu Ngưng Nguyệt đã mặc sáo trang gấu nhỏ vào rồi.
Thu Thiển cầm quyền trượng trong tay, đang đối kháng với nó.
Chỉ có Chu Tự không bị ảnh hưởng, bất kỳ khí tức gì tiến vào cơ thể hắn đều bị dạy dỗ cho một trận nên thân.
Nhưng cũng chẳng tác dụng gì, gió lốc đi qua hắn cũng không ngăn được.
Rầm!
Đột nhiên phía dưới gió lốc xuất hiện tiếng lực lượng va chạm.
Tảng đá lớn bay ra, gió lốc quét sạch bốn phía, kiếm ý cũng theo đó mà khuếch tán ra.
"Hahaha."
Đột nhiên có một bóng người bay về phía chân trời, hắn đứng trong gió lốc như chúa tể vô thượng, lúc này hắn mới cúi đầu xuống mà nói một cách hưng phấn:
"Nhân loại hối hận rồi đúng không? Bây giờ đối với các ngươi mà nói, ta chính là thần minh danh xứng với thực.
Ngươi không phải đối thủ của ta"
Chúa tể Phong Bạo cười ha hả, gió lốc như lực lượng vô cùng vô tận quét sạch mọi thứ.
Thu Thiển cảm thấy một áp lực vô hình, quá gần rồi.
Nàng dùng thần lực bao phủ tất cả mọi người, sau đó biến mất ngay tại chỗ không chút do dự.
Lúc nàng xuất hiện Lý Lạc Thư thì đã ở nơi xa rồi, mặc dù còn nhìn thấy gió lốc nhưng cũng đã mờ nhạt.
Mấy người Tiểu Thái vô cùng kinh ngạc, vừa rồi họ còn tưởng rằng chết chắc rồi.
Chu Tự cũng nhìn về phía Thu Thiển với ánh mắt bất ngờ.
Thu tỷ học không gian chi thuật từ lúc nào vậy?
Nguyệt tỷ cũng có thể xem hiểu công thức không gian, mặc dù các nàng đều là gà mờ, nhưng ít nhiều gì cũng có chút năng lực.
Còn mình thì chẳng biết gì cả.
Nhưng bây giờ Chu Tự cũng không suy nghĩ nhiều về chuyện này, mà là nhìn về phía Thần Phong Bạo.
Nếu Thần Phong Bạo ra rồi thì chắc đại ca cũng đã ra.
Quả nhiên hắn thấy được một đạo kiếm quang nhàn nhạt xuất hiện.
Chỉ là kiếm quang này đối mặt với gió lốc cũng như nến tàn trong gió, bất cứ lúc nào cũng có thể bị dập tắt.
1085 chữ