“Họ muốn đuổi Thần Phong Bạo đi ư?"
Thu Thiển hỏi.
“Rõ ràng là không thể nào, họ muốn di chuyển chiến trường"
Chu Ngưng Nguyệt nghiêm túc nói:
“Phải biết rằng không chỉ có một người có thể phá mở rào chắn không gian. Ba người họ đều làm được, cho nên khai thiên là để đổi chiến trường, đồng thời giảm nhẹ áp lực cho ngươi. Chồng của người hiểu biết quá ít về không gian, cho nên hắn chỉ có thể đánh Thần Phong Bạo, sau đó để đại ca hắn khai thiên.
Quả nhiên ba bóng người xông ra bên ngoài thế giới. Lập tức sức mạnh của họ bùng phát trong dòng hỗn loạn hư không, dường như muốn đánh xuyên cả trời đất.
Ba người đã đánh vào dòng hỗn loạn hư không, sức mạnh gió bão cũng đang giảm dần trong Dị Thế Giới, chỉ có thể nhìn thấy một điều. Lúc này mọi người đều thở nhẹ nhõm. Thu Thiển nhìn trời cao, phát hiện hư ảnh ma thần vẫn đứng ở đó, hắn cầm một thanh trường kiếm, không hề nhúc nhích.
Chu Tự quên đao rồi?
Ngoại thành Thần Vực.
Ông chủ còn đang bày quán.
Lúc này chợt có một trận gió thổi đến.
Ánh sáng Thần Minh truyền từ trong ra, hoàn toàn khác với Thần Thái Dương khi trước của họ.
Lần này là ánh sáng Thần Minh thực sự.
Bách Mạch tiên tử kinh hãi:
“Thần Phong Bạo về rồi ư? Hơn nữa còn chính thức trở về.
“Không phải có nhiều người nói đi hộ tống Thần Phong Bạo trở về sao?"
“Không tìm được người.
Bách Mạch tiên tử lắc đầu nói.
Những người đi đường hiện giờ đều cảm thấy có phần khó tin.
Họ đều cảm nhận được ánh sáng Thần Minh bên trong đó sáng chói dị thường.
"Hahaha!"
Bên trong còn truyền ra tiếng cười ngạo nghễ:
“Chủ của ta đã về rồi, Phong Bạo giáng lâm.
Sắc mặt của mấy người đi đường không vui lắm, có Thần Minh trở về sẽ rất ảnh hưởng đến việc họ đi dạo phố. Thế nhưng dù sao đối phương cũng là Thần Minh, với quang huy trước mắt xem ra hẳn là đã khôi phục khá tốt rồi, muốn tống hắn về e là cũng khó đây.
“Chủ của ta, xin hãy nghe lời cầu nguyện của chúng ta, truyền thần dụ của người xuống Lúc này, ở một nơi xa xăm nào đó có người nói với giọng đầy thành kính.
Còn người bên ngoài nhất thời nhìn thấy ánh sáng Thần Minh chiếu rọi liên tục, cho rằng Thần Minh ban phát ánh sáng, truyền thần dụ.
“Không đẹp lắm, Thần Phong Bạo lại muốn diễn rồi đấy"
Bách Mạch tiên tử nhìn bên trong rồi nói:
“Lúc trước tín đồ Phong Bạo không dám hé mặt, bây giờ Thần Phong Bạo chính thức về rồi, họ sẽ ra đây mà không lo bị nhắm vào. Có chỗ dựa đúng là khác, nếu không cho họ thêm một trăm lá gan cũng không dám quang minh chính đại mà đến"
“Không biết sau khi Thần Phong Bạo về thì sẽ thay đổi vận mệnh thế nào.
Ông chủ trả giá nói.
Bách Mạch tiên tử lắc đầu, nàng không biết.
Mà trên đường của có rất nhiều người tức giận.
“Đừng để ta gặp được tín đồ Phong Bạo, gặp một ngườ ta giết một người.
“Người này là ai vậy? Tra ra hắn thì lập đội đến nhà hắn."
“Thần Phong Bạo về rồi, về sau mấy kẻ này lại càng kiêu căng"
“Các người có ai biết cự đầu có thể thí thần không?"
Chuyên gia thí thần? Ông chủ trả giá và Bách Mạch đồng thời nhìn nhau.
Vậy mà họ lại quen.
Nhưng Thần Minh đã khôi phục thực lực, có thể người kia cũng không có cách.
Kiếm ý tàn phá bừa bãi không hư không, quyền pháp bạo động, gió bão gào thét.
Ba người không ngừng tay, tản ra lại hợp vào, không gian ngày càng thêm nhiều khe nứt.
“Quả nhiên, cho dù các ngươi có liên thủ cũng không phải đối thủ của ta"
Trên ngươi Thần Phong Bạo nở rộ thần quang.
Hắn càng đánh càng mạnh.
Đoàng!
Một kích phóng qua, Chu Tự bị đánh bay ra một kẽ nứt, suýt nữ thì bị đánh về thế giới thường. Hắn cũng không khách khí, trực tiếp nghiền nát cánh tay của Phong Bạo, mở một cái động ở thận hắn.
Nhưng thần lực của Thần Phong Bạo bắt đầu tuôn ra, khôi phục trong nháy mắt.
Tuy rằng lúc này kiếm ý chém xuống lại chém đắt cánh tay hắn, nhưng cho dù công kích có kịch liệt cỡ nào, họ cũng không thể thực sự đánh gục Thần Phong Bạo.
Mà tiếng cười của Thần Phong Bạo càng lúc càng lớn, hắn cảm thấy lực lượng của hai người kia đang dần biến mất.
“Ha ha ha, đến đây đi, cho các người cảm nhận thần lực ngập trời của ta.
Hô!
Thần lực vô tận bắt đầu khởi dộng, hai người Chu Tự cùng Lý Lạc Thư đều bị thổi bay.
Lực lượng cường đại khiến Chu Tự đụng vào một kẽ hở không gian, đánh hắn trở về thế giới thường.
Không gian đã tan rã dưới chân hắn đang dần khôi phục.
Chiến đấu bị chèn ép nép vế khiến ánh mắt hắn trở nên sắc lạnh, nhất thời chân ý ma đạo hiện ra quanh thân hắn, vô số ma thần xuất hiện.
Liếc nhìn xuống dưới một cái, xác định không lan đến những người phía dưới hắn mới vươn tay xé khe hở không gian ra, lại đi vào giết tiếp.
Hắn không tin hai người lại không đánh được một Thần Phong Bạo.
Đến một tên Thần Phong Bạo còn không đánh được thì đâu còn mặt về trở về luận bàn với Thần Thái Dương?
Địa giới Ma Tu.
Trong núi hoang.
Hai người đi trên đường núi, người đi đầu là một vị nữ tử, nàng bước đi nhẹ nhàng, phía sau nàng là một vị nam tử, bộ dạng thở hổn hển.
“Sư phụ, vì sao chúng ta lại tới đây?"
Trần Thiên hỏi.
Dưới sự giúp đỡ của Hầu Tâm đại tỷ, hắn quen được Thánh Tử Ma Đạo cùng Thánh Nữ Ma Đạo, sau đó cũng vì Thánh Nữ Ma Đạo mà hắn lại quen được người của Ma Môn.
Cuối cùng hắn lựa chọn gia nhập vào Ma Môn, bắt đầu tu luyện.
1072 chữ