Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 1011: Chưa Thấy Chưa Sợ




Từ khi rời khỏi Thanh thành hắn đã bị sư phụ dẫn vào trong núi hoang.

Sư phụ của hắn là một vị nữ tử, cũng không phải là người đầu tiên tìm đến hắn, mà là người được sắp xếp sau này.

Sau khi hỏi thăm, hắn phát hiện thân phận của người khi đó rất cao.

Có thể tự đến đón hắn nhập có thể nói hắn rất có thể diện. Chỉ cần bản thân tốt thì người khác cũng không dám đắc tội với hắn.

Thể diện của Thánh Nữ siêu cao nhưng hình như Thánh Tự lại không quá cao.

Cẩn thận nghĩ lại thì hắn cũng cảm thấy Thánh Tử Ma Đạo ít uy nghiêm hơn hẳn.

Chỉ là nghe một số người đồn rằng Thánh Tử Ma Đạo cực kỳ đáng sợ.

Nhất thời hắn cũng chẳng hiểu ra sao. Nhưng Thánh Tử Ma Đạo mà hắn gặp được quả thực không kinh khủng như họ đồn đại.

“Tới đây để tìm một con linh sủng cho ngươi, ngươi tu luyện quá muộn, tuy trong môn phái cho không ít tài nguyên, nhưng ba mươi tuổi mới tu luyện, muộn quá. Chỉ có thể thông qua một số linh sủng phù hợp để gia tăng tốc độ tu luyện cho ngươi. Nhanh chóng nhập phẩm sau đó tấn thăng đến bát phẩm đi. Như vậy ngươi lại uống thêm một số đan dược kéo dài thọ mệnh, có thể sống đến 300 tuổi đấy. Tấn thăng đến thất phẩm trong vòng 300 năm hẳn là không khó đâu.

Nữ tử đi đằng trước nói một cách bình thản.

Nàng có một mái tóc đỏ, dáng người thon dài, bộ dạng thanh tú.

Thoạt nhìn không giống người trong Ma Đạo chút nào.

Trần Thiên còn hoài nghi rằng sư phụ mình là một tiên nữ cơ.

“Ra là vậy"

Trần Thiên gật đầu.

Hắn tu luyện được một khoảng thời gian, chỉ đáng tiếc tiến triển khá bình thường.

Cũng may hắn có thể cảm nhận được sự tiến bộ của bản thân cho nên cũng không ủ rũ.

Từ từ rồi sẽ ổn thôi.

“Nghe nói ngươi cùng Thánh Tử sinh sống trong cùng một thành phố, không bị hắn doạ sợ sao?"

Triệu Nhã nhẹ giọng hỏi.

“Cái này thì..

Trần Thiên nghĩ ngợi một chút.

Cũng không cảm thấy Thánh Tử đáng sợ.

Ngay khi hắn định nói tiếp đột nhiên có tiếng nổ vang lên, sấm sét trên không trung tàn phá bừa bãi.

Hai người kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lại, ngay sau đó Trần Thiên đã trông thấy một hình ảnh khiến tâm trạng rúng động.

Không trung bị nứt rồi.

“Phá Toái Hư Không? Có cường giả đang giao đấu, mau lùi lại đi.

Triệu Nhã đưa Trần Thiên lùi về sau.

Mà Trần Thiên lại thấy không gian quanh thân ngày càng nhiều khe nứt, địa địa cũng rung động theo.

Không biết có phải ảo giác không nhưng chợt cỏ cây cũng trở nên cao lớn như một đám ma thần đang thi nhau đứng dậy.

Có thứ gì đó đã ảnh hưởng đến bọn chúng.

Đoàng!

Không gian bị phá nát, một bóng người xuất hiện phía trời cao.

Nhất thời, vô số ma thần chở vọt lên mặt đất, chư thiên ma thần đều nhìn về phía chân trời.

Khí tức lực lượng quét xuống, đại địa cũng bắt đầu tan vỡ. Cuối cùng Triệu Nhã cũng không trụ nổi mà ngã xuống, họ còn nhìn lên không trung với vẻ đầy khó tin.

Họ trông thấy một bóng người vĩ đại nào đó, quanh thân còn có chân ý ma đạo, chư thiên ma thần cũng đi theo phía sau.

Hắn chỉ đứng vô cùng tĩnh lặng như không gian dưới chân hắn đều bị phá nát.

Sự tồn tại khủng khiếp này khiến Trần Thiên sợ hãi vô cùng, cứ như hắn đã trông thấy ma thần tối cao.

Là khởi nguồn của tất cả điều kinh khủng trên thế gian, là kẻ huỷ diệt với sức mạnh khôn cùng.

Lúc này hai người phát hiện ra người kia đột nhiên liếc về phía họ một cái.

Chỉ đơn giản là một cái liếc mắt thôi lại như hơn cả một ánh mắt.

Hai người chấn động vô cùng, mà điều khiến Trần Thiên khó tin hơn nữa chính là hắn đã thấy rõ bộ dáng của người kia.

Thánh, Thánh Tử Ma Đạo?

Sao, sao có thể thế được?

Rất nhanh bóng dáng này và bóng dáng vị ở thư viện kia đã dung hợp với nhau, nháy mắt hắn đã hiểu được.

Hắn đã hiểu ra vì sao có nhiều người sợ Thánh Tử Ma Đạo đến vậy.

Đúng là sự tồn tại khủng bố đến cực điểm, bản thân có thể sống mà thoát ra khỏi thư viện âu cũng là chuyện may mắn nhất từ trước đến nay.

Lúc này, Chu Tự xé mở không gian, bước vào hư không ngay trước mắt họ, Tất cả dị tượng đều biến mất theo.

Hai người sợ tới mức đờ người ngã xuống đất.

Ở trước mặt Thánh Tử, họ đều là con người, đều là người bình thường.

Cho dù có là Triệu Nhã hay Trần Thiên, họ đều đã tận mắt chứng kiến được sự đáng sợ của Thánh Tử ma đạo.

Vượt xa khỏi tầm nhận biết của họ.

Khi Chu Tự trở lại hư không, Lý Lạc Thư lập tức xuất hiện bên cạnh hắn.

Lúc này, Lệ Minh chi kiếm đã xuất hiện trên tay hắn.

“Ổn chưa?"

Chu Tự hỏi.

Bởi vì họ không phải là đối thủ của Thần Phong Bạo cho nên để tống đối phương rời đi, Lý Lạc Thư bèn khôi phục trong âm thầm, Chu Tự ép lực lượng để kéo Thần Phong Bạo, miễn để hắn hoàn toàn tiến vào Thần Minh chi cảnh.

“Ừm, ta đã khôi phục được hoàn toàn rồi"

Lý Lạc Thư gật đầu đáp.

Lúc này hai người cùng nhìn về phía Thần Phong Bạo, cất bước đi đến.

Lần này họ phải thí thần tại đây.

Chu Tự cùng Lý Lạc Thư đi trong hư không hỗn độn.

Gió bão trong hư không lúc này có phần dịu lại, không còn gì có thể ngăn cản bước chân của hai người họ.

1114 chữ