Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 102: Lập Công




Dưới núi, cuối cùng đám Minh Nam Sở cùng Bạch Cẩm cũng đình chiến, một người chia ra một nửa Tiểu Thanh Trúc.

Tính ra thu hoạch cũng phong phú.

Lúc này họ mới đi đến chỗ Tô Thi vẫn luôn cầm kiếm đứng nguyên một chỗ.

Từ lúc bắt đầu đến giờ, Tô Thi vẫn luôn giữ nguyên một động tác này.

Mũi kiếm đâm vào một bộ áo giáp đen xì.

Giống như tướng quân đắc thắng đang cảm khái điều gì.

Minh Nam Sở đi tới, quả nhiên thấy vẻ mặt Tô Thi cứng ngắc.

"Một chiếc áo giáp mà sợ đến mức này sao?"

Minh Nam Sở hỏi.

"Là, là Ma Sát, lúc ta phát hiện ra đã không kịp rút lui mất rồi."

Vẻ mặt Tô Thi vô tội lại đáng thương nhìn Minh Nam Sở.

"Hàn Tô đến rồi, ngươi tới ôm đùi nàng đi."

Minh Nam Sở nói thẳng.

"Oa, Hàn Tô."

Tô Thi trực tiếp bổ nhào lên người Hàn Tô vừa mới tới.

Minh Nam Sở nhìn áo giáp của Ma Sát:

"Nhìn áo giáp này hẳn là Đấu Giả thất phẩm, thế mà lại bị giết như vậy? Mạng của Ma Sát khá cứng, không nghĩ tới cứ như vậy mà chết. Cộng thêm bị Tô Thi đâm một kiếm, dù là có còn lưu lại sát khí có lẽ cũng đã tan rồi."

"Vậy là chúng ta đoạt được một bộ áo giáp của Đấu Giả Ma Sát? Dù không có tác dụng mấy, cũng có thể đổi được một chút tài nguyên."

Hàn Tô quay sang nhìn áo giáp nói.

"Ừ."

Minh Nam Sở gật đầu.

Hàn Tô vỗ vỗ đầu Tô Thi nói:

"Lập công rồi, ngươi đã là một người hoàn thiện rồi."

Tô Thi:

"…"

Được khen sao?

Nhưng mà sao nàng cứ có cảm giác Thánh Tử này cứ thích ném đồ cho người ta giết?

Tâm tính quá vẹo vọ.

Ngay khi Minh Nam Sở thu thập xong áo giáp Ma Sát, trên người hắn đột nhiên xuất hiện một vệt ánh sáng.

Tiếp đó trên người Hàn Tô cũng xuất hiện một vệt ánh sáng.

"Đây là cái gì?"

Tô Thi có chút kinh ngạc.

Vì nàng phát hiện trên người mình không ánh sáng.

"Là cơ duyên ngẫu nhiên."

Hàn Tô ngạc nhiên.

Vậy mà nàng cùng Minh Nam Sở đều trúng, cái này không hợp lẽ thường cho lắm.

Quan trọng hơn là, một khi họ tiến vào cơ duyên, có lẽ Tô Thi sẽ phải một mình sinh tồn ở ngoài này.

Cái này…Quá nguy hiểm.

Tô Thi cũng nghĩ đến, nàng hơi hoảng.

Vừa rồi một mình nàng cũng không thể đảm đương một phía.

"Đừng nóng vội, còn không ít thời gian, có vẻ như đang nhắc trước thôi."

Minh Nam Sở nhìn chung quanh một lượt nói:

"Tìm một chỗ kín đáo, bắt đầu bố trí khu vực an toàn, theo như những ghi chép, cơ duyên của cơ duyên chi địa sẽ không chiếm quá nhiều thời gian của người có cơ duyên đâu."

"Ta mang theo không ít trận bàn, phù lục, không có việc gì."

Hàn Tô xuất ra trận bàn và phù lục nói.

Ở cuối dòng sông, nơi này là một ngọn núi, dòng nước chảy từ núi ra, giống như nước ngầm đang chảy ra ngoài.

"Cảm giác không có nhiều nước chảy ra, thế nhưng con sông kia cũng không nhỏ."

Chu Ngưng Nguyệt có chút tò mò.

"Sau khi tới đây thì phải làm gì vậy?"

Thu Thiển hỏi.

Các nàng nhìn xung quanh nhưng lại không phát hiện bất cứ điều gì.

Nói cách khác, muốn đạt được cơ duyên, chỉ có thể yên lặng chờ đợi.

"Đại Địa Thần Khuyển cũng không biết."

Chu Ngưng Nguyệt nói.

Vì vậy, chỉ có thể chờ thêm một thời gian ngắn nữa xem sao.

Chỉ là chưa đợi được bao lâu, các nàng liền phát hiện có một đạo ánh sáng bắt đầu hạ xuống.

Ánh sáng chiếu lên người các nàng.

"Xem ra có người đã nói trước vị trí cho các ngươi biết, mau tiến vào đi."

Thanh âm già nua từ trong ánh sáng truyền ra.

Một cánh cửa không gian xuất hiện.

Thu Thiển cùng Chu Ngưng Nguyệt liếc nhau một cái, sau đó bèn cùng nhau cất bước đi vào.

Vốn là đến tìm cơ duyên, bây giờ cơ duyên xuất hiện, dù có nguy hiểm cũng phải thử xem thế nào.

Sau khi vào cửa, đập vào mắt họ là một bãi cỏ, giữa đồng cỏ có một đại thụ cao chọc trời.

Dưới gốc đại thục có một cái bàn đá, bên cạnh bàn có một vị lão giả đang thưởng trà.

Trên mặt bàn còn bày một đĩa hoa quả.

Chu Ngưng Nguyệt cùng Thu Thiển trước tiên đi tới dưới tàng cây.

"Bái kiến tiền bối."

Hai người cung kính mở miệng.

Nhân vật ở trong cơ duyên chi địa tự nhiên sẽ bất thường.

"Các ngươi tên gì?"

Trí giả nhìn hai người một cái rồi hỏi.

Hai người này lịch sự hơn cái tên trước đây nhiều.

"Vãn bối Chu Ngưng Nguyệt."

"Vãn bối Thu Thiển."

Trí giả ban đầu định uống trà, sau khi nghe được hai cái tên này thì quay lại nhìn các nàng thêm một lần nữa.

Vốn mới sinh ra được chút hảo cảm liền biến mất trong nháy mắt.

"Ngồi đi."

Sau khi Chu Ngưng Nguyệt cùng Thu Thiển ngồi xuống, trí giả tiếp tục nói:

"Ta là trí giả hành tẩu trong trời đất, vì không có người nói chuyện cùng ta nên ta mới mở ra khe nứt cơ duyên, thế nên các người mới tìm được cơ duyên rồi gặp được ta."

Sau khi tự rót cho mình một chén trà, hắn lại mở miệng nói thêm:

"Các ngươi không uống trà sao?"

Chu Ngưng Nguyệt và Thu Thiển lắc đầu.

Các nàng cảm thấy thái độ của vị trí giả này với họ đã kém đi trong thoáng chốc.

Rốt cuộc đã đắc tội vị tiền bối này ở đâu?