"Vậy ăn hoa quả đi, tốt nhất nên ăn hết hoa quả trên mặt bàn đi."
Trí giả nói.
"Đây là loại quả gì vậy?"
Thu Thiển hỏi, trông thế nào cũng không giống như mấy loại hoa quả bình thường.
"Quả trí tuệ."
Trí giả tuỳ tiện đáp lời.
Sau khi nghe xong, Chu Ngưng Nguyệt và Thu Thiển có chút kinh ngạc.
Quả trí tuệ, mở bình cảnh, tụ linh khí, rèn luyện lực lượng, có thể mở mang trí tuệ dẫn dắt thân thể tu luyện đến mức tốt nhất.
Một quả đã có giá trị liên thành, mà trên mặt bàn có tổng cộng là mười hai quả.
Hiện tại cơ duyên mất giá thê cơ à?
Trông thấy hai người kinh ngạc như vậy, tâm tình trí giả cũng tốt lên không ít.
Cái tên trước chẳng hiểu cái quái gì.
"Tiền bối, có thể mang đi ra ngoài không?"
Thu Thiển lại hỏi.
Mặc dù có hơi quá phận, nhưng vấn đề này lại rất quan trọng.
“Vậy ta ăn nhé?”
Chu Ngưng Nguyệt định sẽ ăn trước.
Có vấn đề thì Thu Thiển sẽ hỏi.
Sau khi trí giả nói có thể ăn, Chu Ngưng Nguyệt lập tức cắn một miếng.
Ngọt ngào, mềm mại, ăn ngon quá.
"Mang ra ngoài sao?”
Trí giả đặt chén trà xuống nhìn lên quả còn trên cây.
"Các ngươi thử xem có thể hái được bao nhiêu quả."
Thu Thiển cùng Chu Ngưng Nguyệt đi đến phía cái cây trước, trí giả nhìn thì vô cùng thờ ơ, kì thực chăm chú đến sự tình ở trên đến từng giây từng phút.
Các nàng đều thuận lợi hái một quả xuống.
Điều này cũng không có gì, quan trọng là quả thứ hai kìa.
"Ai nha."
Chu Ngưng Nguyệt vốn còn muốn hái tiếp, chỉ là lập tức bị đẩy xuống dưới.
Thấy đứa trẻ này rơi xuống, trong lòng trí giả nhẹ nhàng thở ra.
Mà Thu Thiển ở bên kia dường như còn đang hái được quả thứ hai.
"Thần lực?"
Trí giả trông thấy ánh sáng lấp lánh đặc biệt trên người Thu Thiển thì có chút ngoài ý muốn.
Đương nhiên, nếu ngay từ đầu đã vậy sẽ khiến người ta rất hiếu kỳ.
Thậm chí là kinh ngạc.
Nhưng là hiện tại...
Rõ ràng là rất bình thường.
Rất nhanh, Thu Thiển đã hái được quả thứ hai xuống, thế nhưng nàng cũng không thể tiếp tục ở lại trên tán cây nữa.
Cuối cùng rơi xuống đất.
"Tiền bối có thể giúp ta hái một quả được không?"
Chu Ngưng Nguyệt một mặt ngoan ngoãn nhờ trí giả giúp đỡ.
Trí giả nhìn đối phương, uống trà rồi nói khẽ:
"Hái xuống thì có thể mang đi."
"Tiền bối, ngươi xem cái này một chút."
Chu Ngưng Nguyệt lấy ra một viên đá bảy sắc.
"Cha ta nói, mặc kệ lần này gặp cơ duyên gì, chỉ cần là sống thì hãy đưa cái này cho người có cơ duyên. Sau đó đưa ra yêu cầu nho nhỏ.”
Trí giả trông thấy Thất Thải Thạch, cuối cùng vung tay lên một cái, một viên quả trí tuệ rơi xuống lòng bàn tay hắn, sau đó đưa cho Chu Ngưng Nguyệt:
"Không nghĩ tới ngươi lại là nữ nhi của hắn."
Một đứa con gái, một đứa con trai.
"Đa tạ tiền bối."
Chu Ngưng Nguyệt giao món đồ cho trí giả thuận tiện tiếp nhận quả trí tuệ, như vậy có thể mang ra ngoài bốn quả:
"Đúng rồi tiền bối, trước kia cha ta là người thế nào?"
Cái này nàng cũng không biết nhiều.
"Dạng chó hình người."
Trí giả trả lời.
Chu Ngưng Nguyệt:
"...tiền bối không sợ cha ta sao?"
"Hừ, ngươi hỏi một chút hắn, hắn tìm được ta sao?"
Trí giả khinh thường.
Thu Thiển:
"..."
Chu Ngưng Nguyệt:
"...."
"Ăn hết đống quả trên mặt bàn, hỏi mấy vấn đề xong các ngươi liền có thể rời đi. Ta nghĩ các ngươi cũng không có nhiều hứng thú với công pháp hay pháp bảo."
Trí giả đã không muốn nói chuyện với mấy người này thêm nữa.
"Tiền bối, ta muốn hỏi hỏi làm sao ở chung với người khác phái, làm thế nào để tăng hảo cảm."
Thu Thiển hỏi.
Trước mắt, chuyện này là vấn đề quan trọng nhất với nàng.
"Người khôn không rơi vào bể tình."
Trí giả liếc Thu Thiển một cái thật thâm sâu, sau đó trả lời giống như trước.
Thu Thiển:
"..."
Là do độc thân nên không biết chứ gì?
...
Thanh Thành, thư viện Đông Lâm, Lý Lạc Thư vừa nhìn điện thoại vừa ra khỏi thư viện, trên mặt đượm ý cười.
"Cuối cùng cũng lấy được phương thức liên lạc của đại ca rồi, lần này trở về có vấn đề về mặt trận pháp, cũng có thể hỏi đại ca một chút. Thần Nhân, trước đó tùy ý nhìn trận pháp một chút bèn có thể đưa ra phương pháp phá vỡ nhận thức của ta.”
Lý Lạc Thư cảm thật sự giác đối phương quá mạnh.
Người tài giỏi như thế mà tại làm nhân viên quản lý của thư viện.
Không biết cái thư viện này nghĩ thế nào nữa.
Chẳng có chút khả năng phân biệt nhân tài nào cả, giống như hắn đi làm ở xưởng điện tử vậy.
Nhân tài như hắn đây, vậy mà lại để ở trạm bảo an.
May mà tiền lương không thấp.
Hôm nay hắn đã xin nghỉ phép, phải rời khỏi Thanh thành về nhà xem mắt đây.
Quác...quác….
Đột nhiên trên trời có một đám quạ đen bay ngang qua.
Lý Lạc Thư ngẩng đầu lên nhìn thì có chút ngạc nhiên:
"Thanh Thành có quạ đen sao? Cảm giác không giống như quạ đen bình thường.”
Dưới sự tò mò, hắn ngắt mấy chiếc lá trên vành đai xanh, sau đó tung ra.
Vù!