Vừa nhìn tuyến đường biển gió êm sóng lặng, lại nghe những tiếng kêu thảm thiết của những thuyền khác từ trong hạt châu vọng ra.
Mấy người Lã Bình rốt cục đã tỉnh ngộ.
Thuyền trưởng thật đúng là thuyền trưởng, lời nói ra tuyệt không phải là giả dối.
Cảm nhận được cảnh tượng mênh mông trước mắt, họ cả đời cũng khó mà quên được, cảnh quan nơi này cũng giống như Nhất Tuyến Thiên, đúng là kỳ quan của thế giới.
"Gió bão quá lớn, có thuyền bị vỡ rồi"
Trong hạt châu vẫn có tiếng nói truyền tới.
"Tại sao lại có cơn bão lớn như vậy?"
"Ta chỉ muốn biết ở bên Lã Bình có bão hay không? Lúc nãy không phải hắn đã nói tuyến đường của chúng ta sai rồi sao?"
"Làm sao có thể sai được? Đừng nghe yêu ngôn hoặc chúng của hắn"
"Đúng đấy, có khi họ đã đắm thuyền rồi ấy chứ, lâu như vậy rồi mà không nói gì, không phải đã đắm thuyền thì là gì?"
Lúc này Lã Bình cầm hạt châu cười lạnh nói:
"Xin lỗi nhá, dưới sự dẫn dắt anh minh của thuyền trưởng, bên chỗ chúng ta đã đi vào tuyến đường chính xác duy nhất. Mấy kẻ ngu xuẩn các ngươi tuyệt đối không thể thấy được kỳ quan cỡ này, hai bên trái phải đều là gió bão vô tận, duy chỉ có chúng ta, đi trên mặt biển gió êm sóng lặng. Thuyền trưởng của chúng ta chính là thiên thần hạ phàm, bọn thủy thủ ngu xuẩn các ngươi cứ tiếp tục chịu khổ đi "Không thể nào, ngươi chỉ đang mạnh miệng thôi"
Trong hạt châu một lần nữa lại truyền ra tiếng nói:
"Nếu như ngươi chưa gặp phải gió bão, hoa tiêu ta gọi ngươi là cha "Ngươi là hoa tiêu của con thuyền nào? Vì sao ta không biết trừ ta ra còn có một hoa tiêu khác? Có bản lĩnh thì mau báo số thuyền của ngươi ra"
Có người chất vấn nói, còn có chút tức giận.
Nhưng mà không có ai trả lời, họ chỉ đang giễu cợt Lã Bình.
Đối mặt với sự giễu cợt của mọi người, Lã Bình của hiện tại không thèm để ý.
Hắn đứng trước mặt Chu Ngưng Nguyệt, cung kính nói:
"Thuyền trưởng, có còn chỉ thị nào nào không?"
Dương Linh cũng kích động không thôi.
Giờ khắc này, nàng cảm thấy mình đi vào cánh cửa dẫn đến một thế giới mới.
Mà bốn vị lái chính cũng cúi đầu không còn dám nói thêm điều gì.
Chu Ngưng Nguyệt mỉm cười, kiếm chỉ lên phía trước nói:
"Toàn lực tiến lên Bọn Lã Bình gật đầu đáp ứng.
Chu Tự nhìn Nguyệt tỷ, sau đó đưa một cái mũ cho nàng đội lên.
"Thế này càng giống thuyền trưởng hơn.
"Nơi này không thể chụp ảnh, thật là đáng tiếc"
Chu Ngưng Nguyệt đè lấy cái mũ trên đầu, tiếc hận nói:
"Nếu không thì có thể cho cha và mẹ xem rồi"
Đúng là con gái tốt, Chu Tự cảm khái một câu.
Bản thân còn không nhớ tới cha mẹ.
"Chúng ta còn phải đi trên tuyến đường biển này bao lâu nữa?"
Thu Thiển nhìn về phía trước hỏi.
"Không bao lâu nữa đâu, đừng nhìn gió bão có vẻ như vô tận, chờ một hồi là sẽ qua đi thôi. Vùng biển này có quy luật kỳ quái, hết thảy đều có logic. Còn sau đó thì ta cũng không biết"
Chu Ngưng Nguyệt tùy ý nói.
"Nguyệt tỷ làm thế nào mà chỉ nhìn một cái đã hiểu rồi vậy?"
Chu Tự hỏi.
"Thật ra thì lúc đầu ta cũng không hiểu Chu Ngưng Nguyệt suy tư một lúc, mới nói:
"Nhưng mà ta phát hiện trận pháp mà ngươi gửi cho ta, còn có rất nhiều tài liệu mà ta đã xem qua trước khi tấn thăng, cộng thêm công thức không gian, đều có thể dung hợp với một vài quy luật ở nơi này. Sau đó ta liền tính toán một tý, phát hiện quy luật bên trong đó. Nhưng mà có một nhân tố trọng yếu, đó chính là nhất định phải dung nhập quyền hành hiện có. Không phải như vậy thì sẽ xuất hiện sai lầm không lường trước được"
"Nguyệt tỷ tính toán kiểu gì vậy?"
Chu Tự hiếu kỳ hỏi.
Không thấy Nguyệt tỷ cầm giấy tính toán lúc nào nha.
"Vừa nhìn vừa tính thôi, ta đứng ở đâu, nơi đó chính là máy tính của ta"
Chu Ngưng Nguyệt chỉ chỉ bốn phương tám hướng nói:
"Nơi mắt có thể nhìn đến, đều là công thức của ta, còn là bảng diễn toán trận pháp của ta. Thế giới mà ta nhìn thấy không giống với thế giới mà các ngươi nhìn thấy"
"Cho nên mới thường xuyên lạc đường?"
Thu Thiển hỏi.
"Các ngươi thật sự cho rằng ta là đứa con nít tám tuổi hả?"
Chu Ngưng Nguyệt đeo thanh kiếm vào bên hông, nói:
"Ta đã không phải là con nít nữa, sẽ không lạc đường nữa" "Ta cảm thấy lạc đường có lẽ chỉ đơn thuần là mù đường thôi"
Chu Tự nói.
Lạc đường thôi mà, nào có nhiều lý do như vậy.
Cũng như Tam lão bản vô dụng, chẳng lẽ cũng có nguyên nhân?
Nếu có nguyên nhân, vậy nhất định là do thiếu mất sợi gân nào rồi.
Khoảng hai mươi phút sau.
Gió bão dần dần tan đi, quả nhiên không duy trì được bao lâu.
Lã Bình lại nhìn về phía Chu Ngưng Nguyệt lần nữa, muốn nhận được chỉ thị của thuyền trưởng.
Nhưng mà đối mặt với mặt biển mênh mông, Chu Ngưng Nguyệt chớp chớp mắt, sau đó nói với Lã Bình:
"Hiện tại do lái chính chỉ huy"
Lã Bình:
"???"
Gánh nặng này hắn đỡ không nổi nha.
Do dự một chút, hắn thử thăm dò nói:
"Nếu không thì tiếp tục đi theo mọi người đi?" "Tùy thôi.
Chu Ngưng Nguyệt gật đầu tùy ý nói.
Sau đó Lã Bình liền tiếp tục lái thuyền đi theo hướng những thuyền khác.
Những người khác cũng hoàn toàn không hiểu sao lại như vậy.
Nhưng mà lời của thuyền trưởng, đã không còn ai dám phản bác.
Bốn vị lái chính chỉ có thể yên lặng làm việc.
Chỉ sợ sẽ bị đưa sang thuyền khác, dù sao một màn vừa nãy vẫn khiến họ chấn động. Trên người thuyền trưởng có sắc thái thần bí.
1145 chữ