Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 1035: Lại Rời Đi




Một lúc sau, Chu Tự đã thấy đội tàu, lần này khác với lúc ban đầu.

Đội tàu đã ít đi một chút, nhất là những thuyền nhỏ gần như không cái nào may mắn thoát được.

Mà những thuyền lớn còn lại cũng xuất hiện một vài tổn hại.

Ngược lại, thuyền hoa tiêu lớn lại không có gì thay đổi.

Không hổ là thuyền hoa tiêu, đúng là có chút năng lực.

Mà người của đội tàu, cũng nhìn thấy Lã Bình đang đi về phía họ.

"Các ngươi còn có mặt mũi trở về à? Hiện tại đã biết không thể rời đội tàu rồi à?"

"Lã Bình ngươi có còn chút sĩ diện nào không vậy? Không phải nói là nghe lời thuyền trưởng của các ngươi sao?

Sao lại về rồi?"

Lần này tiếng gào không phải truyền tới từ hạt châu, mà truyền đến từ trên boong thuyền của thuyền khác.

"Có quay lại ngươi cũng đừng hòng lấy lại tiền cọc nữa"

Lại có người lớn tiếng kêu lên.

"Nhìn các ngươi kêu gào kìa, ai cần chút tiền này chứ, cho các ngươi cả đấy"

Lã Bình thuận miệng nói. "Các ngươi tốt nhất nên cách khá xa một chút, nếu không ta đánh chìm thuyền các ngươi"

Một vị tráng hán trên một chiếc thuyền lớn ngang với thuyền của Lã Bình gào lên. "Những lời này các hoa tiêu tiền bối còn chưa nói ra, các ngươi cũng không biết ngại mà nói ra.

Lã Bình mở miệng nói lần nữa.

Chu Tự nhìn Lã Bình bên cạnh, cảm thấy người này cũng rất phách lối nha.

Một vẻ lợn chết không sợ bỏng nước sôi.

"Trước kia ngươi cũng như vậy thôi"

Thu Thiển nhắc nhở.

"Không giống mà?"

Chu Tự suy nghĩ một chút rồi nói:

"Ta rất là nắm chắc phần thắng đó"

"Đúng là không giống"

Thu Thiển cười nói:

"Ngươi rất thích mở miệng ra là hẹn đánh nhau.

Hẹn đánh nhau, đại sát chiêu của Chu Tự, cho đến hiện giờ vẫn chưa có người nào dám ứng chiến.

Yếu thì không xứng để Chu Tự mở miệng, mạnh thì không có ai dám tiếp lời.

"Thuyền lớn bên kia có người đang nhìn chúng ta?"

Chu Ngưng Nguyệt nhìn về phía thuyền lớn nói.

Chu Tự quay đầu lại nhìn, phát hiện đúng là trên boong thuyền có mấy người đang nhìn về chỗ này.

Nhưng mà họ cũng không sợ, nếu thật muốn làm gì họ đều có thể ứng phó được.

Lúc này trên thuyền hoa tiêu, một người đàn ông trung niên cau mày nhìn về phía thuyền Chu Tự.

"Thuyền trưởng, ngươi nói có phải là trùng hợp hay không?"

Một cô gái trẻ tuổi ở bên cạnh hỏi.

"Ai mà biết được? Nhưng mà đối phương nhìn thế nào cũng thấy không đơn giản"

Phi Thiên thân là thuyền trưởng lắc đầu nói.

Mà bên cô gái cạnh hắn, đúng là thợ lái chính của Phi Thiên Hào họ, Bạch Mẫn.

Họ đều là tín đồ thành kính, thực lực cũng ở trên tam phẩm.

Nhưng cho dù là tu vi gì cũng khó mà bay ở nơi này.

Thực ra họ cũng không biết chút gì về sự xuất hiện của vùng biển này.

Chí ít thì trước kia, vùng biển này không tồn tại.

Đừng nói hải vực thuộc về vùng chưa được biết tới, cho dù là bên trong ngoại thành Thần Vực, họ cũng không thể tiến vào.

Cho dù là thần thị tòng hay là thần tòng.

Hoặc là tín đồ thành kính, hay là cuồng tín đồ, cũng đều như vậy.

Mà vùng biển này, có thể nói là nơi kỳ quái nhất mà họ đi qua.

Trong số họ có không ít người là tín đồ thành kính, nhưng mà người của thời đại Thần Minh lại không nhiều.

Không biết vì sao những thần thị, thần tòng kia lại không dám tùy ý tới gần vùng hải vực này.

"Có cần đi mời họ đến hỏi han chút không?" Bạch Mẫn hỏi.

"Thôi bỏ đi, sau này rồi tính.

Phi Thiên lắc đầu nói.

Những người khác cũng nghĩ như vậy, xem thế nào đã rồi tính.

Không thể chỉ vì một lần trùng hợp mà phải đặc biệt để ý đến họ.

Bởi vì như vậy sẽ ảnh hưởng đến ích lợi sau này của họ, cho đến trước mắt họ vẫn có thể ứng phó được.

Dù là có khó khăn một chút, cũng không bắt buộc phải chia lợi ích cho người khác.

Mà trên đại dương bao la, tất cả mọi người đều như nhau, không thể phi hành được.

Điều này cũng đã nói lên một điều là tất cả mọi người cần ỷ vào sức thuyền để đọ sức.

Như vậy cũng không cần quá để ý đến đối phương, loại thuyền nhỏ kia, ở trước mặt họ không có bất kỳ phần thắng nào.

Nhưng mà, ngay lúc họ cảm thấy không cần để ý, đột nhiên thấy chiếc thuyền kia lại một lần nữa rời khỏi đội tàu.

...

“Lại rời đi rồi à?"

Những người khác cau mày nói.

Hành động bất ngờ này khiến họ có phần lo lắng.

Dù sao lần trước rời đi cũng gặp phải gió lốc, không biết lần này thế nào?

Nhất thời mọi người đều muốn hỏi một chút, nhưng bây giờ ai là người mở miệng trước thì cũng có nghĩa là người ấy bị mất mặt.

Lúc này từ trong viên chân châu truyền đến một giọng nói.

“Lã Bình, sao ngươi lại rời đi rồi?"

Hỏi hay lắm, mọi người đều khá thích người hỏi này.

Sau đó mọi người đều im lặng, chờ xem đối phương đáp lại thế nào.

“Thuyền trưởng ngươi lại căn dặn điều gì? Nói nhanh lên.

“Thuyền trưởng của chúng ta hỏi ta một câu, hỏi rằng liệu Tâm Linh Ca Giả có thể dùng tiếng hát mê hoặc lòng người hay không?"

“Hỏi thế này không phải quá vô nghĩa sao?"

“Đúng vậy, nhưng ta vẫn cung kính đáp lại đúng vậy, sau đó thuyền trưởng bèn nói cho ta biết, tuyến đường biển này sẽ vào trạng thái im lặng, sẽ phóng đại tiếng hát trên diện rộng, có lẽ rời xa khỏi an toàn"

“Thật hay giả vậy? Vậy tuyến đường biển của các ngươi an toàn hả?"

“Không phai, thuyền trưởng nói là tuyến đường này sẽ có một chút khó khăn, nhưng cũng không phải chuyện gì lớn. À thế thì, nếu không còn chuyện gì thì ta rời đi trước, hẹn ngày sau gặp lại, mong các ngươi sống được lâu một chút"

Mọi người trên Phi Thiên Hào hai mặt nhìn nhau.

1140 chữ