Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 104: Biến Mất




Một chiếc lá bay về phía chân trời, tiếp theo đó là tiếng một con quạ đen rơi xuống đất.

Khi Lý Lạc Thư tìm thấy quạ đen, phát hiện đây là một cái xác quạ đen đã hư thối.

"Đọa Thi à."

Hắn tiện tay ném xác quạ đen vào thùng rác, sau đó bèn đi ra khỏi Thanh Thành, không mua được vé xe về nhà nên phải cuốc bộ.

"Cách lần Đoạ Thi xuất hiện khi trước hẳn là hơn ba mươi năm rồi nhỉ? Cũng sắp bò ra ngoài hết rồi. Thế nhưng sao lần này lại đến ranh giới của ma tu rồi? Là nhắm vào ta sao?”

Trên đường, Lý Lạc Thư vẫn luôn suy tư, sau đó cũng chẳng thèm để ý nữa.

Cái hạng trộm vặt thế này, chờ hắn trở về, để cho đám này mở mang tầm mắt về sức mạnh của nhân viên bảo vệ đã làm việc trong thời gian dài.

Gần đây chi tay với bạn gái, ban đầu tâm trạng không tốt chút nào bèn lấy mấy kẻ này ra để trút giận.

Xin phép nghỉ còn bị lãnh đạo mắng một trận.

Cuộc sống đây đó đúng là gian khổ, hối hận sao lúc trước không nghiêm túc học hành.

Vừa mới tốt nghiệp sơ trung đã chạy ra ngoài dốc sức làm việc, cuối cùng học trường dạy nghề cũng vô dụng.

“Lại nói lâu rồi chưa về nhà, có nên mua cho cha mẹ chút quà không nhỉ?”

Đi đường, nhất thời hắn có chút lúng túng.

Cha mẹ có thiếu cái gì đâu?

Nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng hắn bỏ việc mua quà, cha mẹ chẳng thiếu cái gì, chỉ thiếu một thằng con trai ưu tú thôi.

Thật đáng tiếc, hắn cứ một mực ở lại nhà máy điện tử, không quá ưu tú.

Thế nhưng hắn đã rất cố gắng rồi.

Tốn một khoảng thời gian khá dài, cuối cùng hắn cũng đến vùng ngoại ô.

Trước khi đi, hắn thấy một vầng sáng xuất hiện.

“Là cơ duyên chi địa, Đại Địa Thần Khuyển mở ra rồi?”

Hắn cũng không hiểu rõ thứ này lắm, vừa hay đi ngang qua nên mới phát hiện, nếu không phải vậy thì hắn cũng chẳng biết đâu.

“Đi hỏi một chút, nhỡ như có người quen, vừa tiện cùng về một nơi.”

Nghĩ như vậy, Lý Lạc Thư bèn tìm một màn sáng, gõ gõ.

Cộc…cộc!

Đại Địa Thần Khuyển đang nằm sắp ngay sau màn sáng này.

Với sự xuất hiện của Lý Lạc Thư, Đại Địa Thần Khuyển cũng hơi kinh ngạc, bản năng nói cho nó biết, người này vô cùng vô cùng nguy hiểm.

Sau đó nó bước ra khỏi màn sáng, nhìn về phía Lý Lạc Thư rồi hỏi:

“Có chuyện gì?”

Vốn uy nghiêm như nó mà bây giờ đã khách khí rất nhiều.

“Đại Địa Thần Khuyển mà có thực lực yếu vậy sao?”

Lý Lạc Thư có chút ngoài ý muốn.

“Nơi này cơ bản đều là hạ tam phẩm nhỉ?”

“Đúng đúng.”

Đại Địa Thần Khuyển cảm thấy bản thân như bi xúc phạm.

Nhưng lại không giám nổi giận.

Người này bất thường hoặc có thể nói là mạnh một cách bất thường.

Rõ ràng là cảm giác chẳng có tu vi gì, nhưng lại mang một loại khí tức cực kỳ nguy hiểm.

Khác hẳn với gia, chẳng cảm nhận được từ gia cái gì.

“Không không làm phiền ngươi nữa, à đúng rồi.”

Lý Lạc Thư dừng lại, tốt bụng nói:

“Một khoảng thời gian nữa khu vực gần đây sẽ không an toàn, tốt nhất đừng để họ ở lại phụ cận.”

Nói xong hắn lập tức rời đi, biến mất ở đằng xa.

Đại Địa Thần Khuyển hơi nghi hoặc một chút, thế nhưng nó vẫn có ý định kiểm tra xung quanh một chút.

Biết nhiều thứ một chút thì mới thể hiện được giá trị của nói.

Như vậy gia mới giữ nói lại.

...

"Tốt, đã bố trí ổn thoả rồi, ngươi nhớ kỹ đừng tùy ý đi ra ngoài."

Hàn Tô nói với Tô Thi.

Vị trí hiện tại của Tô Thi là ở dưới đại thụ.

Nơi này có rất nhiều tiểu kiếm cũng có rất nhiều phù lục, còn có cả trận pháp quay xung quanh.

Nếu người bình thường muốn vây đánh cũng phải tốn không ít thời gian.

Hơn nữa, một khi tới gần có thể còn bị tiểu kiếm đánh trọng thương.

Với Tô Thi, đây là một điều kiện vô cùng an toàn.

“Tốt rồi, yên tâm đi.”

Tô Thi nắm chặt linh kiếm, tỏ vẻ mình có thể tự làm được.

"Tuyệt đối đừng đi ra ngoài, dù là người quen biết ngươi cũng đừng đi ra. Rất có thể là giả."

Minh Nam Sở nhắc nhở.

Tô Thi gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Lúc này vầng sáng trên người Minh Nam Sở cùng Hàn Tô bắt đầu nở rộ.

Sau đó lập tức biến mất khỏi nơi này.

Tô Thi:

"..."

Hoàn cảnh xa lạ, một thân một mình.

...

Dưới vách núi cao vời vợi.

Một cái mũ giáp đen kịt mũ đột nhiên loé ra một luồng ánh sáng đỏ, giống như có món đồ trong nón đã hoàn toàn tỉnh lại.

Tiếp sau đấy, mũ giáp bắt đầu chuyển động.

“Haha, dù cơ thể ta bị đánh chết nhưng ta vẫn có thể tỉnh lại từ phần đầu như cũ.”

Trong chiếc mũ giáp truyền đến tiếng cười.

Dường như rất vui vẻ với việc trở về từ cõi chết.

Mà lúc này, một con Độc Giác Yêu Thú bị thương đi tới trước cái mũ giáp.

Nó dùng sừng bắt đầu đâm vào mũ giáp, nhưng mũ giáp không được đặt vững nên nó không đâm vào được.

Sau đó nó lấy móng vuốt đè lại, để mũ giáp ngay ngắn trước cái sừng trên đầu.

Biết hoá bất thình lình khiến mũ giáp có chút sững sờ:

“Không phải, ngươi đang làm cái quái gì vậy? Ngươi có não không vậy? Ngươi đâm ta làm cái gì? Có cái sừng thì đội mũ giáp cái gì? Aaaa…”