Lúc này hắn cũng nhìn qua, nhìn thấy chính là con thuyền ảm đạm không ánh sáng, dường như có thể bị vực sâu nuốt trọn bất cứ lúc nào.
Mà chính vào lúc này, một âm thanh linh hoạt kỳ ảo vượt qua khoảng cách, truyền ra từ Thiên Thần Hào. "Thần nói, phải có ánh sáng"
Oanh!
Thần lực phun trào, vực sâu chấn động.
Phi Thiên tu vi cao thâm, thấy được điều mà người bình thường khó mà nhìn thấy.
Một đạo thần lực kết nối thiên địa, quang mang mênh mông đến từ mặt trời đỏ rực, đâm rách bóng tối của vực sâu.
Mặt trời đỏ rực giữa trời, tựa như Thần Minh đã đích thân giáng lâm.
"Sao có thể như vậy?"
Quang mang rọi xuống, chiếu lên Thiên Thần Hào.
Thiên Thần Hào trước kia chỉ le lói như ánh sáng đom đóm, trong nháy mắt vượt lên trên tất cả mọi người, như mặt trời chói chang trên không.
Vực sâu ở cũng phải cúi đầu trước mặt nó.
Mà có ba người đang đứng sừng sững trên Thiên Thần Hào.
Họ như vượt lên trên quang mang, chấp chưởng tất cả.
Lúc này trên Phi Thiên Hào có người có được Thái Dương quyền hành, hoảng sợ phát hiện vậy mà quyền hành của bọn họ lại bị đối phương khắc chế.
Thậm chí còn có một loại cảm giác giác ngộ.
"Thái...Thái Dương Thần?"
Trong nháy mắt, cả thuyền đều khiếp sợ nhìn Thiên Thần Hào.
Lúc này bên kia lại truyền đến tiếng nói, hình như có chút bất mãn:
"Tốc độ chậm lại rồi"
Ngay sau đó, nước biển quay cuồng, giống như đang thần phục. "Thần nói, cưỡi gió đạp sóng"
Soạt!
Nước biển quay cuồng, thúc đẩy Thiên Thần Hào tiến lên.
Chỉ qua một lúc, đã vượt qua Phi Thiên Hào trên cùng.
Dẫn đầu tiến lên.
Giờ khắc này, trông cả đội tàu đều có vẻ ảm đạm u ám.
"Khụ...khụ..."
Đột nhiên từ trong hạt trân châu của mỗi con thuyền đều truyền ra tiếng nói:
"Các vị, ta là thuyền trưởng mới của Thiên Thần Hào, mục đích chuyến đi này của chúng ta là bắt sống Tâm Linh Ca Giả. Hi vọng các vị sẽ không chắn trước mặt chúng ta. Nếu không thì các người sẽ giống như bóng đêm, bị chúng ta xé nát Lời nói vừa dứt, lúc tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, vực sâu hải vực bắt đầu khép lại.
Phi Thiên đứng ở đầu thuyền, hoảng sợ phát hiện dường như trong đêm tối có một vị nữ thần đang chấp chưởng tất cả.
Nàng vươn tay lên đêm tối liền vỡ nát.
Dường như nàng chính là chúa tể của bóng đêm.
Bóng tối đang lui bước, chỉ trong nháy mắt vực sâu hải vực đã khôi phục bình thường.
Ánh sáng chiếu rọi trên người, họ vốn nên cảm thấy ấm áp, giờ lại có một tia lạnh lẽo.
Thiên Thần Hào. Danh xứng với thực.
Quy cách của loại thủ đoạn lôi đình kia giống như Thần Minh, vượt qua tầm hiểu biết của họ.
Thái Dương Thần, nữ thần Băng Tuyết, Hắc Dạ nữ thần dường như đều đang làm thuê cho con thuyền này.
Những nhân vật bực này, thế mà bản thân còn dám chế giễu?
Mà sự thay đổi này đều bắt đầu xuất hiện từ khi thuyền trưởng mới nhậm chức, cho nên thuyền trưởng của bọn họ là ai?
Là ai vậy?
Lã Bình cũng muốn biết.
Sau ba lần liên tục cảm nhận được Thần Minh hiện ra, sáu người họ đã không thể đứng thẳng được nữa.
Vô thức gục ngã trên mặt đất.
Không biết có phải là ảo giác hay không, vừa nãy khi ở vực sâu hải vực, họ nhìn mấy người thuyền trưởng mà như nhìn thấy Thần Minh.
Ba người này đâu phải thứ vướng tay vướng chân gì, bọn họ chắc là Thần Minh đến trải nghiệm cuộc sống rồi?
Chỉ là rất nhanh sau đó Lã Bình lại cảm thấy không đúng lắm, hình như vừa rồi thuyền trưởng nói cái gì đó, Thần Minh sẽ làm gì đó.
"Chẳng có nhẽ thuyền trưởng có thân phận đặc biệt gì đó?"
Hắn nhỏ giọng nói.
Năm người bên cạnh cảm thấy Lã Bình đang nói nhảm.
Sau khi thuyền trưởng kế vị, dường như mở ra một cánh cửa mới cho bọn họ.
Thuyền tên là Thiên Thần.
Quyền hành của chư thần cũng chỉ là để phục vụ Thiên Thần Hào.
"Thuyền phó"
Lã Bình đột nhiên nghe được tiếng gọi.
Theo bản năng, hắn quỳ một chân xuống cung kính nói:
"Xin thuyền trưởng cứ dặn dò.
Chu Tự quay đầu lại, nghệt cả mặt, người này còn diễn sâu hơn cả hắn.
Sau đó hắn rút kiếm chỉ về phía trước nói:
"Toàn lực tiến lên "Vâng"
Lã Bình đứng lên nói với những người khác:
"Toàn lực tiến lên Lần này không ai dám có bất kỳ ý kiến nào, thuyền trưởng nói cái gì chính là cái đó.
Mau lái thuyền.
Xông lên!
Thuyền của Chu Tự dẫn trước thật xa, đội tàu phía sau nhìn theo nhưng cũng không dám nói gì.
Vừa rồi thuyền trưởng Thiên Thần Hào đã nói, ai dám chặn đường thì vực sâu hải vực chính là kết cục.
Hiện tại vực sâu hải vực đã không còn nữa.
Nếu mà họ dám cản đường, cái “không còn nữa” kia chính là họ.
Chỉ là tất cả mọi người đều không hiểu, vì sao Thiên Thần Hào lại đặc biệt như thế?
Vì sao họ lại mạnh như vậy?
Người như vậy không phải nên ở trên con thuyền lớn nhất à?
Không hiểu thì không hiểu, hiện tại họ cũng không dám hỏi.
Chỉ có thể xem tình huống tiếp theo như thế nào.
Nhất là nhìn xem Phi Thiên Hào sẽ làm thế nào.
Nhưng mà bên trên Phi Thiên Hào, Phi Thiên lại làm một việc khiến cho tất cả mọi người mở rộng tầm mắt.
Lần đầu tiên hắn cầm lấy hạt châu, mở đối thoại chung, kích động nói:
"Chào mọi người, ta là thuyền trưởng Phi Thiên Hào, Phi Thiên. Thông báo cho mọi người một việc, Phi Thiên Hào của ta ủng hộ Thiên Thần Hào vô điều kiện. Đối địch với Thiên Thần Hào chính là đối địch với Phi Thiên Hào chúng ta. Xin thông báo cho mọi người cùng biết!"
Lời vừa dứt, đừng nói là những người khác, cho dù là người bên trên Phi Thiên Hào đều khiếp sợ nhìn Phi Thiên.
1101 chữ