"Thuyền trưởng"
Bạch Mẫn cảm thấy hẳn là nên quan sát thêm một chút.
Nhưng mà không đợi những người này tiếp tục mở miệng, Phi Thiên đã đưa tay ngăn bọn họ lại.
Hắn kiên định ra mặt nói:
"Không cần nói nhiều, ta có dự cảm, quyết định này chính là quyết định anh minh nhất trong đời ta"
"Vậy chúng ta nên làm như thế nào?"
Bạch Mẫn hỏi.
Nếu thuyền trưởng đã nói như vậy, họ còn có thể nói gì được nữa?
Chỉ có thể theo thuyền trưởng đi đến cuối cùng thôi.
"Gặp nguy hiểm phải xông lên dẫn đầu, tuyệt không hai lời"
Phi Thiên nhìn Thiên Thần Hào phía trước nói:
"Hy sinh vì nghĩa, máu chảy đầu rơi. Kiên quyết bảo vệ Thiên Thần Hào"
Đám người không hiểu gì, lại cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Chu Tự nghe được lời phát biểu của Phi Thiên Hào cũng có chút bất ngờ.
"Những người này thức thời vậy sao?"
"Là tốt hơn những người khác một chút, nếu như bình thường thì hẳn là sẽ thờ ơ hoặc là nổi nghi vấn.
Thu Thiển nói.
"Chưa chắc, có thể tu vi của hắn không kém, còn có thể là tín đồ thành kính. Vừa nãy sử dụng quyền trượng mấy lần, có lẽ hắn đã nhìn thấy gì rồi"
Chu Ngưng Nguyệt nghĩ một chốc rồi nói:
"Sau đó cộng thêm vấn đề về tính cách nên muốn ôm đùi.
Cho dù là gì đi chăng nữa thì Chu Tự cũng không quan tâm, chỉ cần không quấy rầy hắn là được.
Nói đến đùi, vậy thì chắc chắn đùi Nguyệt tỷ là chắc nhất.
Nhiều khi hắn cũng phải dựa dẫm Nguyệt tỷ.
Thấy đảo nhỏ ở ngay trước mặt, Chu Tự đã chuẩn bị sẵn sàng để lên đảo.
Chỉ là lúc này, đảo nhỏ bỗng truyền đến tiếng nhạc.
Ngay sau đó một bóng người mờ ảo xuất hiện trên vùng trời của hòn đảo.
Nàng có đuôi cá, thân người, chỉ là da trên người đều là vẩy cá, chỗ mẫn cảm thì có vỏ sò che lại.
Ba ngàn sợi tóc đong đưa theo gió, trên tay cầm một chiếc đàn hạc lớn.
Nhìn gương mặt này, đẹp để lại tinh xảo, cũng được coi là mỹ nhân trong xã hội loài người.
"Đây chính là Tâm Linh Ca Giả?"
Chu Tự chau mày nói:
"Nhìn giống dã quái ghê."
"Mỹ nhân ngư"
Chu Ngưng Nguyệt hoảng sợ nói.
Thu Thiển cũng cảm thấy kinh ngạc:
"Sao trên người mỹ nhân ngư này đều là vẩy cá thế, nhưng mà vậy cũng tốt, không quá lộ liễu.
"Ngươi nói xem dưới lớp vẩy đó của nàng ta là da hay thịt?"
Chu Ngưng Nguyệt đột nhiên hỏi.
Chu Tự nghe được thì thấy Nguyệt tỷ quá tàn nhẫn. "Thứ ta không thuận mắt nhất là ngược đãi động vật, Nguyệt tỷ không hổ là Ma nữ"
Chu Ngưng Nguyệt trừng mắt nhìn, đang nghĩ xem rốt cuộc ai mới tàn nhẫn hơn.
Lúc này Tâm Linh Ca Giả dừng đánh đàn, nàng nhìn chiếc thuyền trên biển rồi nói:
"Nơi đây là thánh địa của bọn ta, loài người, các ngươi vượt biên rồi. Các ngươi sẽ hứng chịu lửa giận của bọn ta Nàng vung tay một phát, dưới biển hiện lên một cái bóng to lớn, giống như một hải quái đáng sợ nào đấy.
Sau đó cái bóng ấy nhảy ra khỏi mặt biển.
Là một con cá mè đầu to lớn vô cùng.
Nó có một hàm răng nhọn, chỉ cần cắn một phát, đừng nói là thuyền, dù là hòn đá lớn cũng có thể nát bấy.
"Nàng ta đang nói láo"
Chu Ngưng Nguyệt nhìn chằm chằm Tâm Linh Ca Giả đang ở trên trời rồi nói.
"Mặc kệ nàng ta có nói láo hay không, bắt về hẳn nói"
Chu Tự định ra tay.
Thân là phe phản diện còn muốn nói đạo lý với đối phương?
Như vậy thì sao hắn làm Ma Đạo Thánh Tử được?
Soạt!
Cá mè đầu to vọt thẳng về phía Chu Tự, giống như muốn bắt họ để làm món khai vị.
Ầm ầm!
Ngay lúc cá mè đầu to vọt đến thì Phi Thiên Hào tấn công.
"Nghe khẩu lệnh của ta, nã pháo"
Phi Thiên hô to.
Ẩm...ầm!
Hoả lực liên tục trút xuống.
Toàn bộ đều trút lên thân cá mè đầu to.
Tiếng nổ vang qua đi, cá mè đầu to không có chút tổn thương nào, nó có chút tức giận với mấy con ruồi này.
Sau đó nó xoay đầu phóng về phía Phi Thiên Hào.
Nó không há miệng ra mà dùng đầu để đụng.
Ầm!
Phi Thiên Hào không có sức phản kháng, bị đụng văng ra ngoài.
Trực tiếp lật thuyền.
Loại tấn công đáng sợ này khiến tất cả mọi người đều rùng mình.
Quá mạnh rồi, vốn không cùng một cấp bậc mà.
Cá mè đầu to lạnh lùng lườm qua chiếc thuyền bị lật, sau đó xông thẳng về phía Chu Tự.
Giải quyết món khai vị trước đã.
Những cái khác từ từ rồi ăn.
Tốc độ của nó rất nhanh, những người khác trên thuyền phảng phất thấy được kết cục của Thiên Thần Hào.
Sáu người Lã Bình đều bị doạ đến ngu luôn rồi, con cá mè đầu to này quá mạnh.
Song trong lúc họ đang muốn ra tay, cá mè đầu to đã va đến.
Họ vô thức nhắm mắt lại, đợi sức va chạm to lớn ập đến.
Ầm!
Một tiếng vang lớn truyền đến.
Nhưng thứ mà Lã Bình họ ngoài dự đoán đó là họ không cảm nhận được bất kì sức va chạm nào.
Lúc họ mở mắt ra liền ngây người ra tại chỗ.
Một con cá mè đầu to mới nãy còn đang cách họ không xa, nhìn chằm chằm họ.
Thế nhưng không phải nó không muốn tấn công mà là không tấn công được.
Lúc này Lã Bình kinh ngạc phát hiện ra thuyền trưởng dùng một tay chộp lấy đầu con cá mè đầu to.
Chính vì cái chộp này mà cản nó tấn công, cũng vì cái chộp này mà khiến cho cá mè đầu to không thể thoát ra.
Cá mè đầu to điên cuồng giãy giụa thân mình, nhưng lại không thể rơi từ không trung xuống.
"Thần ơi, ta đã thấy được gì đây Lã Bình khiếp sợ không thôi.
1082 chữ