Một tay bắt lấy con cá mè đầu to đụng văng Phi Thiên Hào, đây là thực lực đáng sợ gì vậy?
Ngoại thành Thần Vực có vô số cường giả, cũng không ít kẻ mạnh hơn Phi Thiên Hào.
Nhưng họ thậm chí còn không bảo vệ được mình.
Vậy mà ở trước mặt Thiên Thần Hào, con cá mè đầu to khổng lồ này lại như một con cá nhỏ bị bắt lấy vậy.
Bốn vị lái chính đổ mồ hôi lạnh không ngừng.
Trước đây họ còn nói thực lực của đám Chu Tự không ổn, toàn trông cậy vào họ.
Bây giờ xem ra ngoại trừ chèo thuyền thì họ chẳng còn giá trị gì.
Ấy vậy mà lúc đầu họ còn dám phản đối đưa ba kẻ vướng víu này theo.
Đây là ba vị thần đấy.
Chu Tự bắt lấy con cá mè đầu to, có lòng tốt nói với Tâm Linh Ca Giả:
"Nuôi thú cưng thì phải chăm cho tốt, không thì thú cưng sẽ dễ chết" "Ngươi muốn hành hạ nó đến chết?"
Tâm Linh Ca Giả hỏi Chu Tự.
"Sao ngươi lại nói thế chứ"
Chu Tự cười một tiếng rồi nói:
"Loại người như ta trước giờ chưa từng ngược đãi dã quái"
Vào lúc đám Lã Bình đang nghĩ xem Chu Tự có phải nhân từ quá rồi không thì đột nhiên phốc một tiếng.
Cá mè đầu to trực tiếp bị vê thành bột.
Cơ thể nó hoá thành những miếng thịt bằm rơi xuống dưới biển.
Nhất thời sáu người họ đều bị doạ đến ngu người.
Đã nói là không ngược đãi mà.
Vậy mà sau khi cá mè đầu to bị giết, Tâm Linh Ca Giả nở nụ cười:
"Loài người ngu xuẩn, có lẽ ngươi không biết rằng con cá đó không phải vật cưng của ta, mà nó là phong ấn của ta. Giờ đây nó đã bị ngươi giết chết, ta sẽ được tự do"
Lời nói vừa dứt, trên đảo phát ra ánh sáng vô tận.
Mới nay vẫn còn là Tâm Linh Ca Giả mờ ảo trong phút chốc ngưng thực.
Bóng dáng của nàng nổi bồng bềnh trên không trung phấn khích xoay một vòng.
Sau đó quyền hành ngưng tụ trên cơ thể nàng, thần lực bắt đầu lan rộng ra, không ngừng đến gần vị trí của Thần Minh.
"Tự do rồi"
Tâm Linh Ca Giả nhìn Chu Tự, cảm kích nói:
"Loài người, sự ngu xuẩn của ngươi đã giúp ta lấy lại được tự do. Ngươi muốn có gì? Ta có thể thoả mãn ngươi, đương nhiên, nếu không thoả mãn được ngươi, ta sẽ giết ngươi"
"Nhìn người vui vẻ thật đấy"
Chu Tự vỗ tay rồi nói:
"Ta muốn bắt ngươi đem về nghiên cứu, vậy được không?
"Bắt ta?"
Tâm Linh Ca Giả nở nụ cười.
"Ta mới lấy lại được tự do, sao có thể bị bắt được? Vậy nên ta từ chối, hơn nữa sẽ giết ngươi. Những người bắt ta đều là người xấu"
"Thế mà ngươi cũng phát hiện ra, vậy ta cũng không cần giả bộ nữa. Hôm nay ngươi theo Nguyệt tỷ về để nàng nghiên cứu.
Chu Tự bình thản nói. "Hahaha!"
Tâm Linh Ca Giả cười haha:
"Đã nhiều năm như vậy rồi, loài người cũng chỉ biết mạnh miệng thôi sao? Loài người nhỏ bé đừng nói là bắt ta, đến bay các ngươi còn không bay nổi Lúc này bọn Phi Thiên mới từ dưới nước bò lên, phát hiện ra thuyền trưởng Thiên Thần Hào đang đối mặt với Tâm Linh Ca Giả.
"Đúng đó, không bay nổi thì đánh thế nào được?"
Bạch Mẫn nghi ngờ hỏi.
Nhưng mà đúng là chuyện Tâm Linh Ca Giả biết bay nằm ngoài dự tính của họ.
"Bay?"
Chu Tự cười cười nói:
Ngay lúc Tâm Linh Ca Giả muốn mở miệng, đột nhiên phát hiện Chu Tự biến mất ngay tại chỗ.
Người đâu?
"Sao ngươi lại cảm thấy ta không biết bay vậy?"
Đột nhiên có âm thanh vang lên từ phía sau Tâm Linh Ca Giả.
"Phân Cân Thác Cốt Thủ"
Trong phút chốc, Tâm Linh Ca Giả cảm thấy ngón tay đau dữ dội.
Tiếp đó cánh tay nứt ra từng chút một.
Cảm giác đau âm ỉ theo đó mà kéo đến.
Phốc!
Tron nháy mắt, toàn bộ cánh tay của Tâm Linh Ca Giả khổng lồ bị xé xuống.
Máu tươi chảy đầy đất.
Mà Chu Tự ở trên cao thuận tay ném cánh tay khổng lồ xuống biển.
Sóng biển dâng lên nhưng lại không thể bao phủ tầm vóc cao lớn của Chu Tự.
Hắn đứng thẳng trên không trung nữa ngày tựa như núi cao vời vợi, khí thế khoáng đạt.
"Ngươi đoán xem vị thần lần trước dám ở trước mặt ta tỏ vẻ Thần Minh ta đây bây giờ ra sao rồi?"
Trên bầu trời hải vực được mọi người công nhận không thể nào phi hành, cả đám người thấy có một người đang đứng lơ lửng trên không thì đều có chút khó mà tin được.
Nhất là khi nhìn thấy đối phương có thể kéo đứt cánh tay của tồn tại gần với thần minh một cách tùy tiện thì càng không thể tưởng tượng nổi.
Phi Thiên ngồi trên mái thuyền, sững sờ nhìn lên bầu trời cao.
"Ta đã nói rồi mà, lựa chọn của ta là chính xác"
"Thuyền trưởng thật anh minh"
Tới bây giờ Bạch Mẫn vẫn chưa tỉnh táo lại.
Soạt.
Bọt nước bắn lên, là do cánh tay của Tâm Linh Ca Giả rơi xuống nước tạo thành.
Đám người chỉ có thể ra tay chống đỡ, mặc dù hơi nhếch nhác nhưng hiện nay sự chú ý của bọn hắn đều đổ dồn về bầu trời.
Ca Giả to lớn đứng trước mặt thuyền trưởng của thuyền Thiên Thần cũng bất lực đến vậy.
"Thuyền trưởng, Tâm Linh Ca Giả có thực lực gì?"
Đột nhiên Bạch Mẫn hỏi.
Một số người có tu vi cao thâm đứng cạnh đó cũng rất tò mò.
Mặc dù thực lực của họ không tệ nhưng đối mặt với Tâm Linh Ca Giả cũng không thể phản kháng.Khí tức kia chỉ đại tiền bối mới có.
Mà người có thực lực như vậy thì thường không có hứng thú với chuyện ở nơi đây.
1088 chữ