"Nhân loại, ngươi muốn làm gì?"
Tâm Linh Ca Giả cảm nhận được khí thế của Chu Tự đã bành trước, hắn đang lo rằng đối phương muốn bày ra thủ đoạn lợi hại nào đó.
Không chỉ nàng mà những người khác cũng đang dõi theo.
Chu Tự cảm nhận được ánh mắt của mọi người, hắn chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Trong lúc nhất thời hắn cảm thấy xung quanh luôn có người đang chỉ trỏ mình.
Đại khái sẽ nói hắn rằng, ngươi nhìn xem người kia thật sự rất kỳ quái, vừa rồi hắn định làm gì vậy?
Không biết, cái đồ chuunibyou.
*Chuunibyou (ảo tưởng sức mạnh) chỉ những người thường xuyên pha lẫn thế giới ảo và thế giới thật với nhau, tự xem mình như người đặc biệt, có siêu năng lực. Ngoài ra chúng còn mang nghĩa những người tin rằng có thể làm được nhưng thực tế lại không.
Căn bệnh của những học sinh năm thứ hai trung học. Chuunibyou được dịch ra tiếng việt là hội chứng tuổi teen hay ảo tưởng sức mạnh.
Hiện có khoảng 3 loại Chuunibyou phổ biến hiện nay gồm:
Ảo tưởng mình là kẻ phạm tội: Đây được gọi là nhóm Anti Social (phản xã hội), những người luôn chán ghét cuộc sống, muốn phá bỏ những quy tắc, luật lệ trong cuộc sống nhưng chẳng làm được gì ngoài tưởng tượng ra băng đảng của riêng mình.
Quay lưng lại với xu hướng chung: Là người luôn kịch liệt phản đối những thứ được nhiều người yêu thích, và chọn cho mình những sở thích “không giống ai” để tạo sự khác biệt.
Người luôn nghĩ mình có năng lực siêu nhiên: Đây là những người trong anime Chuunibyou demo Koi ga shitai mắc phải, luôn không chấp nhận bị đối xử như người bình thường khi mang trong mình nhưng năng lực đặc biệt.
Đúng thế, nhìn cũng trưởng thành mà sao như đứa con nít vậy chứ. Con nhà ta cũng không lanh chanh như hắn.
Chu Tự mới nghĩ tới đây thôi hắn đã cảm thấy mình không sống nổi nữa rồi.
"Nhân loại, ngươi...
Tâm Linh Ca Giả còn muốn nói gì đó.
Nhưng bây giờ Chu Tự đang vội vã muốn làm gì đó để dịu đi sự xấu hổ của bản thân.
Hắn nhìn chằm chằm đối phương rồi trầm giọng nói:
"Ngươi chỉ là thần minh mà cũng dám lỗ mãng?"
Sau đó Chu Tự dậm chân một cái, biến mất ngay tại chỗ.
Chớp mắt sau, hắn đi tới trước trán của Tâm Linh Ca Giả rồi đá ra một cước.
"Táp Đạp Như Lưu Tinh Bộp!
Trước khi Tâm Linh Ca Giả phản ứng lại kịp, nàng đã cảm thấy sọ não vỡ vụn, cả người cũng bay ra ngoài.
Xung kích đáng sợ khiến mặt biển dậy sóng, không khí cũng chấn động.
"Phân Cân Thác Cốt Thủ"
Chu Tự tới gần thêm lần nữa, bắt lấy một cánh tay khác của Tâm Linh Ca Giả rồi vặn ngược.
Cánh tay bị xé đứt, máu tươi rớt xuống biển cả.
"Phật Sơn Vô Ảnh Cước" Chu Tự đi tới phần bụng của Tâm Linh Ca Giả rồi đá ra một cước.
Tốc độ nhanh chóng, vô cùng mạnh mẽ khiến người ta e ngại.
Máu tươi và lân phiến cũng rớt xuống. Trước khi những người khác còn chưa phản ứng lại thì Chu Tự đã nhảy lên trên đầu Tâm Linh Ca Giả.
Hắn không để ý tới ánh mắt hoảng sợ của Tâm Linh Ca Giả, đưa lưng về phía ánh sáng rồi bày ra tư thế.
"Thái Cực Quyền"
Ầm...ầm...ầm!
Quyền phong cường đại tấn công Tâm Linh Ca Giả, huyết nhục nổ tung, xương cốt tan rã.
Rầm!
Tâm Linh Ca Giả trọng thương rơi xuống hòn đảo.
Mà lúc này Chu Tự đứng trên đảo, đang nắm lấy đuôi của Tâm Linh Ca Giả.
Bắt đầu đập qua đập lại.
"Vô Địch Phong Hỏa Luân"
Rầm!
Bộp!
Tâm Linh Ca Giả đang không ngừng bị lật qua lật lại, sau đó đập xuống đất và mặt nước.
Trong lúc nhất thời mặt biển đang thanh tịnh bắt đầu bị máu tươi nhuộm đỏ.
Đám người nhìn thấy mà phát khiếp.
Quá tàn nhẫn rồi.
Nhất là sự cường đại của đối phương, không thèm để ý bất cứ chiêu thức nào của Tâm Linh Ca Giả.
Đám người Phi Thiên đang đối đầu với sóng biển, nhưng sự cường đại của Chu Tự khiến bọn hắn lạnh sống lưng.
Đám người Lữ Bình ngồi trên boong thuyền, đã choáng váng mất hồn.
Chu Ngưng Nguyệt thì có chút không hiểu:
"Hắn sao vậy?"
"Mở đặc hiệu thất bại, lúng túng nên thẹn quá hóa giận, đang tìm cách làm chút gì đó để xoa dịu sự xấu hổ trong lòng"
Thu Thiển giải thích.
Chu Ngưng Nguyệt ồ một tiếng rồi tiếp tục nói:
"Vừa rồi hắn định mở đặc hiệu gì vậy?"
"Pháp Tướng Thiên Địa của lão bản mặc cả"
Thu Thiển nói.
"Dường như đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện này nhỉ?"
Chu Ngưng Nguyệt hỏi.
"Đúng thế, lần trước cho dù không đánh lại Thần Phong Bạo nhưng khí thế vẫn còn đó, hôm nay khí thế lại yếu hơn một bậc."
Thu Thiển cười gật đầu.
Ầm!
Tâm Linh Ca Giả bị quảng xuống đất, máu thịt be bét.
"Nhân loại"
Tâm Linh Ca Giả nổi giận nói:
"Chủ nhân của ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi"
"Chủ nhân của ngươi ư?"
Chu Tự nhảy lên đứng trong không trung, hắn nhìn Tâm Linh Ca Giả to lớn mà nói:
"Chủ nhân ngươi là ai?"
"Nữ Thần Hắc Dạ"
Tâm Linh Ca Giả mở một con mắt nhìn Chu Tự.
Một con mắt còn lại đã bị đánh mù.
"Vậy ngươi biết ta là ai không?"
Chu Tự cụp mắt nói. "Ngươi là ai?"
Tâm Linh Ca Giả hỏi.
Đã bị đánh tới nước này rồi, đầu óc của nàng cũng không muốn vận động nữa.
"Ngươi xem đi, ngươi còn không biết ta là ai, làm sao có thể để chủ nhân ngươi trả thủ giúp ngươi đây?"
Chu Tự có lòng tốt nói.
"Nhân loại"
Tâm Linh Ca Giả lớn tiếng nói:
"Ngươi dám nói tên của mình ra không?"
Chu Tự nghe vậy thì vô cùng vui mừng:
"Được thôi, nếu ngươi đã thật lòng muốn biết thì ta sẽ nói cho ngươi biết thân phận của ta. Ngươi có biết trên thế giới này, binh khí nào có thể trấn sơn hà nhật nguyệt?"
"Là cái gì?"
Những người khác cũng rất tò mò.
Chu Ngưng Nguyệt và Thu Thiển thì đờ đẫn cả người.
Sao lại đổi kịch bản rồi?
1141 chữ