"Là kiếm"
Chu Tự nhìn chằm chằm vào Tâm Linh Ca Giả mà nói:
"Ta cầm kiếm trong tay có thể trảm thiên hạ. Trong lòng ta có kiếm, trảm người khác cũng như trảm chính mình. Trong mắt ta có kiếm, xuyên qua cổ kim, vô địch thế gian.
Chu Tự dậm chân mà tới gần Tâm Linh Ca Giả, thanh thế của hắn rất to lớn:
"Kiếm đạo cuối cùng ai đứng trên đỉnh, vừa gặp Lạc Thư đạo thành không. Câu này nói đến chính ta, Thái Thượng trưởng lão của Thập Vạn Thiên Thần Môn, kiếm chi cực hạn, vô thượng kiếm đạo, Lý Lạc Thư Hắn vừa dứt lời, thiên địa yên tĩnh, biển cả lắng lại. Bóng người trên không trung kia tựa như là duy nhất.
Tâm Linh Ca Giả nhìn qua Chu Tự bằng ánh mắt mờ mịt.
Chu Tự thấy vậy thì vung một bàn tay qua. Phịch, đầu của nàng suýt chút nữa là bay ra ngoài.
"Biết ta là ai không?"
Chu Tự hỏi.
"Biết...biết.."
Tâm Linh Ca Giả e ngại đáp lời. "Lặp lại một lần nữa"
Chu Tự nói.
"Lý...Lý Lạc Thư Bộp!
Một bạt tai lại được vung qua.
"Là Thái Thượng trưởng lão của Thập Vạn Thiên Thần Môn "Là...là Lý Lạc Thư Thái Thượng trưởng lão Thập Vạn Thiên Thần Môn Tới lúc này Chu Tự mới hài lòng gật đầu:
"Bây giờ bản trưởng lão muốn bắt sống ngươi, ngươi còn ý kiến gì muốn nói không?"
Ta có thể tiếp tục bị phong ấn ở đây không? Tâm Linh Ca Giả thầm cầu khẩn trong lòng.
Nhưng nàng không dám nói ra.
Bây giờ nàng có chút hối hận, hóa ra phong ấn không phải dùng để nhốt nàng mà là dùng để bảo vệ nàng.
Bên ngoài quá kinh khủng.
"Không nói lời nào? Vậy là ý kiến rất lớn rồi"
Chu Tự vung quyền qua.
Tâm Linh Ca Giả nhìn thấy đối phương sắp ra tay thì vội vàng nói:
"Không...không "Ta không ép buộc ngươi đúng không?"
có ý kiến, xin ngươi giam ta lại"
Chu Tự hỏi.
"Không...không có, là ta tự nguyện"
Tâm Linh Ca Giả vội vàng nói.
Chu Ngưng Nguyệt nghe những gì Chu Tự nói, lúc đầu nàng định ghi lại nhưng cuối cùng lại nghe thấy tên Lý Lạc Thư.
Khiến nàng không thể nào hạ bút được.
"Lý Lạc Thư là ai?"
Nàng hỏi Thu Thiển.
"Đại ca của Chu Tự, ta từng thấy cái tên này trong điện thoại của hắn Thu Thiền đáp lại.
"Sao lại dùng tên của đại ca hắn rồi?"
"Có lẽ là vì quá ngượng ngùng, dùng cái tên này là hợp lý nhất, dù sao chưa ai nghe qua chắc chắn là thật. Tịnh Thần Chu Vương thì vừa nghe đã biết là giả, môn chủ thì lại là chính hắn, hắn ngại.
Thu Thiển che miệng, nàng có chút muốn cười.
Rầm!
Đột nhiên có một mỹ nhân ngư to lớn bị ném về phía các nàng, đáng tiếc lân phiến vỡ vụn, máu thịt be bét.
Đường đường là cường giả tuyệt thế lại bị đánh thành như thế này.
"Để ta thử xem có thể trực tiếp đưa nàng ta về thành Biên Giới không"
Thu Thiển nói khẽ.
Đương nhiên nàng biết suy nghĩ của Chu Tự.
Bình thường không thể mang đồ ra khỏi đây được, mà nàng có quyền hành không gian, mà thành Biên Giới lại có chút không giống bình thường.
Vậy nên có lẽ sẽ mang ra ngoài được.
Quả nhiên sau khi Thu Thiển chạm vào Tâm Linh Ca Giả thì nàng vẫn có thể kết nối với thành Biên Giới.
Sau đó Thu Thiển vận dụng thần lực và quyền hành, đưa đối phương qua đó.
Tâm Linh Ca Giả cứ thế biến mất trong tầm mắt mọi người.
Để cho tiện nên Thu Thiển lại để Chu Tự đem một cánh tay của Tâm Linh Ca Giả tới, nàng đưa trở về cùng một thể.
Đến lúc đó lấp khe hở giúp nàng.
Chu Tự làm xong những chuyện này mới đặt chân xuống thuyền.
Mấy người Lữ Bình đều đứng lên, bọn hắn nhìn Chu Tự với vẻ mặt kính sợ.
Đối phương vậy mà là cường giả của Thập Vạn Thiên Thần Môn.
Hơn nữa còn mạnh tới mức họ không thể nào hiểu được.
Chỉ là có một điểm khiến bọn hắn cảm thấy kinh ngạc.
"Thuyền trưởng, ngài là Lý Lạc Thư ư?"
Lữ Bình hỏi.
Hình như vừa rồi tên là Chu Tự mà nhỉ?
"Không phải, vừa rồi là Thái Thượng trưởng lão của chúng ta mượn thân thể của ta để thi pháp, không có vấn đề gì,"
Chu Tự tỏ vẻ đàng hoàng, hắn nói tiếp:
"Còn ta chính là môn chủ của Thập Vạn Thiên Thần Môn. Được rồi, không nói nhiều nữa, trở về điểm xuất phát đi."
"Thập...Thập Vạn Thiên Thần Môn Chủ?"
Lữ Bình sợ tới nỗi suýt tè ra quần.
Không chỉ hắn mà đám người Dương Linh cũng vậy.
Trước đó bọn hắn còn nói chắc chắn sẽ không gặp phải môn chủ Thập Vạn Thiên Thần Môn.
Có trời mới biết hóa ra môn chủ ở ngay bên cạnh bọn hắn, lại còn là thuyền trưởng của bọn hắn.
Bốn vị kia hối hận sắp phát điên.
Trước đó họ còn dám tỏ thái độ.
Suýt chút nữa chết không có chỗ chôn.
Hơn nữa bọn hắn cũng đã hiểu được vì sao thuyền trưởng muốn lấy cái tên Thiên Thần cho chiếc thuyền này.
Cũng đúng, cũng chỉ có tồn tại như thế này có thể áp chế Tâm Linh Ca Giả, còn khiến đối phương tuyên bố mình tự nguyệt bị bắt.
"Vâng thuyền trưởng"
Sáu người kích động thưa vâng.
Sau đó bắt đầu quay về điểm xuất phát.
Chu Tự ước gì mau rời khỏi đây, như thế cũng không cần lo lắng mình sẽ lúng túng hay không nữa rồi.
Xấu hổ ở lại trên đảo thì liên quan gì tới hắn chứ?
Đám người Phi Thiên nhìn thuyền Thiên Thần rời khỏi đây thì sững sờ.
Đi rồi ư?
Lúc này trong hạt châu đột nhiên có người hỏi.
"Ta nhớ được vừa rồi có người nói bọn hắn cũng không phải Thập Vạn Thiên Thần Môn còn dám đặt tên là thuyền Thiên Thần. Ta muốn biết tâm trạng của ngươi lúc này như thế nào?"
"Hắn đã nhảy xuống biển từ lâu rồi, mọi người đừng như vậy, các ngươi cũng chẳng tốt lành gì, chẳng phải cũng đã trào phúng bọn hắn đấy sao? Các ngươi chết chưa?"
Phi Thiên hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh lại.1150 chữ