Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 1047: Qua Rồi




Vậy mà Thập Vạn Thiên Thần Môn có thể tới đây, điều này khiến hắn vô cùng sợ hãi.

Cũng may bọn hắn chỉ nhằm vào thần minh, không để ý tới những kẻ nhỏ bé vô tội như họ. Rất nhanh sau đó hắn cất tiếng:

"Hòn đảo ở ngay phá trước, nếu như có bảo tàng thì chắc chắn sẽ ở trên đó, cập bờ đi"

Lúc này mọi người mới phát hiện, hòn đảo ở ngay đây.

Bọn hắn có thể thu hoạch được bảo vật.

Vui thì vui, nhưng bọn hắn cũng đã nhớ kỹ cái tên Lý Lạc Thư này rồi.

Thái Thượng trưởng lão Thập Vạn Thiên Thần Môn.

Kiếm chi cực hạn, vô thượng kiếm đạo.

Vô địch thế gian.

Quá mạnh mẽ.

Hoa viên Cẩm Tú.

Đêm khuya.

Lý Lạc Thư còn đang trực ban trong phòng bảo vệ.

Hắn nhìn bầu trời bên ngoài, luôn cảm thấy có gì đó không phù hợp.

"Đến cùng là không phù hợp ở đâu chứ? Cứ có cảm giác có chuyện gì sắp tới"

Lúc này Lý Lạc Thư nghe thấy bên ngoài có tiếng người leo tường.

"Hóa ra là có trộm, đúng lúc dùng thử cầm nã thủ của ta"

"Tối nay nhóm người kia có thể lén đi vào quấy rối, ngươi phải quan sát kỹ càng một chút. Đi ra cửa nam xem sao, cho dù thế nào cũng không thể để bọn hắn đi vào được"

Trong cư xá, Trương đại thúc nói với Tiểu Dương bên cạnh mình.

"Không phải ở cửa nam đã có một kiếm đạo tông sư rồi sao? Ta cảm thấy không có vấn đề gì đâu"

Tiểu Dương nói.

Hắn đã được thử nghiệm sức mạnh của đối phương rồi, thậm chí còn không có cơ hội được đánh ngang tay. Thật sự giống cao thủ võ lâm.

"Song quyền nan địch tứ thủ, người trẻ tuổi bình thường không hay chơi liều, so ra vẫn kém những người kia" Trương đại thúc lắc đầu nói.

Tiểu Dương gật đầu, những tên dám leo tường vào đây đều là kẻ liều mạng.

Bọn hắn đi ra cửa nam.

Đột nhiên có một người nhảy từ đèn đường xuống.

Khiến bọn hắn giật mình.

"Ai đó?"

Trương đại thúc lớn tiếng chất vấn.

Bây giờ là mười hai giờ bốn mươi phút.

Sao lại có người đột nhiên xuất hiện.

Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn có vấn đề.

"Trương thúc, là ta"

Lý Lạc Thư đưa tay chào hỏi.

"Tiểu Lý?"

Trương đại thúc thở phào một hơi.

"Đang yên đang lành ngươi nhảy từ trên đó xuống làm gì?"

"Đúng đó Lý ca, hết hồn"

Tiểu Dương thở phào một hơi.

Từ khi bị đánh bại thì hắn đã tự giác làm tiểu đệ rồi.

"Vừa rồi ta nghe bên đó có tiếng động, phát hiện có sáu người leo tường lén vào, dám thách thức đe dọa ta, còn ra tay đánh ta"

Lý Lạc Thư nói.

"Có người leo tường vào ư? Còn đánh ngươi nữa?"

Trương đại thúc kinh hãi:

"Ở đâu?"

Sau đó lại để Tiểu Dương đi gọi cứu viện.

"Không cần gọi cứu viện, mọi chuyện đã được giải quyết rồi."

Lý Lạc Thư chỉ vào vườn cây rồi nói.

"Ta thấy bọn hắn cũng không phải người tốt lành gì, cộng thêm muốn làm quen với cầm nã thủ một chút nên đã giải quyết xong hết rồi"

"Đã giải quyết xong rồi ư?" Tiểu Dương thốt lên kinh ngạc.

"Các ngươi đi theo ta là thấy Lý Lạc Thư đi vào bên trong.

Trương đại thúc và Tiểu Dương nhìn nhau, sau đó đi theo Lý Lạc Thư.

Một lát sau, bọn hắn nhìn thấy sáu người nằm ngã ra đất, tay chân trật khớp không thể động đậy, khớp cằm cũng đã bị trật, không thể phát ra tiếng động.

Sáu người láo liên nhìn quanh bốn phía, nước mắt nước mũi chảy ngang, vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng. Thậm chí còn có người sợ tới nỗi tè ra quần.

Trương đại thúc và Tiểu Dương nhìn mà choáng váng.

Đây chẳng phải là đám người vừa gây chuyện lúc trước đó sao?

"Lý ca...có thể dạy cầm nã thủ cho ta không?"

Tiểu Dương rặn nửa ngày trời mới thốt lên được một câu.

Lúc này hắn thật sự đã tin tưởng rồi, đây là võ đạo tông sư.

"Không thành vấn đề, nhưng ta vẫn cảm giác có gì đó không đúng, luôn cảm giác có chuyện gì đó sắp xảy ra. Ta đi kiểm tra một vòng, lỡ đâu vẫn còn Lý Lạc Thư gật đầu rồi nói.

Bắt đầu từ nửa đêm hắn đã cảm thấy có chút không đúng rồi, dường như chuẩn bị có điều gì đó xảy ra.

Trong lúc nhất thời Trương đại thúc và Tiểu Dương nói không ra lời.

Bọn hắn mời được đại nhân vật gì thế này?

Mạnh quá rồi đấy.

Ngoại thành Thần Vực.

Đám người Chu Tự vừa về tới bờ, sau đó chào tạm biệt mấy người Lữ Bình.

"Thuyền trưởng, lần sau có chuyện gì nhớ nói với chúng ta, dù máu chảy đầu rơi cũng không chối từ"

Lữ Bình lớn tiếng nói.

"Thuyền trưởng phải nhớ chúng ta đó"

Dương Linh nói theo.

"Ta...bọn ta cũng thế.

Bốn vị lái chính cũng hô theo.

Đây chính là đại nhân vật chân chính.

Bọn hắn cảm thấy mọi chuyện hôm nay cứ như là mơ vậy.

Đương nhiên đối với bốn người kia mà nói thì suýt chút nữa nó đã trở thành ác mộng.

Chu Tự không nhìn bọn hắn mà trực tiếp rời khỏi đây.

Tốt nhất là đừng gặp nữa, đã bị nhìn thấy bộ dạng chuunibyou rồi.

Có trời mới biết những người này nghĩ như thế nào về mình, tốt nhất là đừng gặp lại thì hơn. Như thế thì sẽ không ai biết rằng hắn từng chuunibyou, cũng không ai biết rằng hắn từng dùng Pháp Tướng Thiên Địa.

Cũng giống như việc hắn đứng giữa đường cái hô to Pháp Tướng Thiên Địa, khí vận gia trì cơ thể ta, sau đó tất cả mọi người trên phố đều đổ dồn ánh mắt về phía hắn. Nhưng lại không có gì xảy ra.

Xấu hổ đến mức muốn đào cái hố chôn chính mình.

"Đã qua rồi, không sao đâu"

Thu Thiển ôm lấy cánh tay của Chu Tự rồi cười nói.

"Ta cảm thấy vẫn ổn mà, người khác cũng không biết ngươi mở đặc hiệu mà không được"

Chu Ngưng Nguyệt cất phụ kiện đi.

Chu Tự:

Ta còn chưa nói, không phải các ngươi đã biết rồi đó sao? Các ngươi không ngốc, những người khác đều là tên ngốc à?

1125 chữ