“Nguyệt tỷ có muốn đi mua hai quả dưa hấu để mai ăn không” Thu Thiển đi trên đường, nói.
Chu Tự nhìn qua cửa hàng tiện lợi rồi qua đó mua ba cây kem.
Lúc quay đầu thấy Thu tỷ đi bên cạnh hắn, sau đó không thấy những người khác nữa.
Chu Tự nhìn xung quanh một lúc, người đến người đi nhưng lại không thấy thân hình nhỏ bé nào cả. “Thu tỷ, Nguyệt tỷ đâu rồi?"
“Không phải ở bên cạnh ngươi sao? Ơ? Người đâu?"
Cửa Nam của vườn hoa Cẩm Tú.
Lý Lạc Thư ngồi trong phòng bảo vệ nhìn bốn phía.
Đang nghĩ xem đêm nay có ai trèo tường không.
Mấy ngày không có ai trèo tường, hắn có hơi chán.
Nhiều người trèo tường chút thì hắn mới tiếp tục thử Cầm Nã Thú được.
“Quả thực người ở cửa Nam hơi ít"
Lý Lạc Thư ngáp một cái, định mua chút đồ về ăn.
Trước cửa hàng hoa quả tại thành Tây.
Một cô bé đi đến, trên đầu nàng búi hai búi tóc bánh bao, mặc đồng phục tiểu học, đứng trong tiệm ngắm nghía.
Cuối cùng mắt nàng dừng lại trên một quả dưa hấu.
Chính là Chu Ngưng Nguyệt không biết đã chạy đi đường nào.
“Cô bé muốn mua dưa hấu sao?"
Một bác gái đi qua, thấy nàng ngắm nghía khắp nơi thì hỏi:
“Cha mẹ ngươi đâu?"
“Họ ở nhà"
Chu Ngưng Nguyệt thành thật đáp.
“Họ đúng là quá yên tâm về người, ở đây đông người như vậy cũng không sợ ngươi đi lạc"
Bác gái kia kinh ngạc nói.
“Tỷ tỷ à, ta đã là người lớn rồi"
Chu Ngưng Nguyệt ngẩng đầu ưỡn ngực đáp.
“Vâng vâng vâng, người lớn. Nhưng nhóc con như ngươi đây nói chuyện dễ nghe thật đấy, vậy ngươi muốn mua cái gì?"
Bác gái cười ha hả hỏi.
“Cái này"
Chu Ngưng Nguyệt chỉ vào quả dưa hấu rồi nói.
“Dưa hấu mùa này không rẻ đâu, 4 tệ một cân"
Bác gái nói.
“Ta muốn quả to này.
Chu Ngưng Nguyệt ôm quả dưa hấu to rồi nói.
“6 cân, có phải nặng lắm không?"
Cân xong, bác gái có hơi lo lắng mà hỏi.
Chu Ngưng Nguyệt lắc đầu, nàng còn lo không đủ lớn đây, thanh toán xong, nàng xách dưa hấu rời đi. “Con nhóc này vừa đáng yêu lại còn ngoan ngoãn, còn không bị chiều hư, nhà ai mà có phúc vậy chứ?” Bác gái kia không khỏi cảm thán.
Chu Ngưng Nguyệt xách theo quả dưa hấu vô cùng tự tin mà một đường đi thẳng về.
Nàng nói với người trong điện thoại:
“Ta sắp về đến nhà rồi, còn cách vài bước chân nữa thôi, lạc đường á? Ta chỉ đi mua dưa hấu thôi mà"
Cúp máy, nàng đi vào đường chữ thập, nhìn trái nhìn phái bèn chắc chắn là đi bên trái.
Sau đó nàng đi tới trước một tiểu khu.
“Sao tiểu khu lại chuyển đi rồi?"
Lần này lại đi đến cổng một tiểu khu, thế nhưng lần này không có đề tên.
Xung quanh cũng chẳng có người nào.
Điện thoại nàng lại vang lên.
“Ta đang ở đâu?"
Chu Ngưng Nguyệt nhìn quanh rồi nói:
“Ta đang ở cổng tiểu khu mà. Ở cửa tiểu khu nào vậy? Chính là cổng tiểu khu ấy, còn có trạm bảo vệ, bên trong còn có bảo vệ đang ăn mì nữa. Thu Thiển, tối nay chúng ta ăn mì gói đi, có thịt không? Vừa hay để ta đi mua.
Đầu dây bên kia:
"..."
“Đợi ta về đến nhà ròi gọi điện cho ngươi nha.
Nói xong Chu Ngưng Nguyệt tiếp tục đi vào theo đại lộ.
Cùng lúc đó, Lý Lạc Thư đang ngồi trong trạm bảo vệ ăn mì chiên vừa mới mua, còn lấy thêm một chiếc đùi gà, hương vị không tệ.
Lúc này hắn trông thấy bên ngoài tiểu khu có một cô bé đi ngang qua, còn xách theo một quả dưa hấu to.
“Sức lực của bọn trẻ con bây giờ ghê gớm thật.
Sau đó ăn lại tiếp tục ăn mì.
Lúc ăn xong, hắn phát hiện cô bé kia lại đi ngang qua.
Đợi đến khi hắn đi vứt rác, đọc tiểu thuyết được một hồi lại thấy cô bé kia đi qua.
“Thế này không phải đi lạc rồi đấy chứ?"
Do dự một lúc, cuối cùng Lý Lạc Thư rời khỏi trạm bảo vệ, đi đến cho cô bé.
“Này...bạn nhỏ, có phải ngươi đi lạc không?"
Thấy có người gọi với qua, Chu Ngưng Nguyệt bèn quay đầu lại, nàng thấy một nam thanh niên.
Hắn để tóc ngắn, lộ vẻ từng trải, vì thức đêm nên thoạt nhìn không có tinh thần lắm, thê nhưng tràng khí quanh thân lại khá đặc biệt, cứ như trời sinh đã không phải người bình thường.
Có hơi giống Chu Tự của hiện tại, tuy không rời núi lấp bể nhưng tự nhiên có một kiểu khí chất.
Chu Tự là khí chất tông sư.
“Xem ra ngươi cũng có phần bất phàm.
Chu Ngưng Nguyệt nói.
“Phải không?"
Lý Lạc Thư lúng túng nói:
“Có một thầy tướng số cũng nói ta như vậy.
“Ngươi có biết võ công không?"
Chu Ngưng Nguyệt hiếu kỳ hỏi.
“Biết nha"
Lý Lạc Thư gật đầu, cười nói:
“Thập Bát Ban Võ Nghệ ta đều biết một chút, thế nhưng thứ ta giỏi nhất vẫn là kiếm thuật.
“Vậy sao thúc thúc lại đi làm ở đây?"
Chu Ngưng Nguyệt có hơi thắc mắc.
Người này vừa nhìn đã biết là không tầm thường, ở lại đây chẳng phải khiến tài năng bị mai một sao?
“Thúc thúc?"
Lý Lạc Thư có hơi sửng sốt nhưng sau đấy lại cảm thấy đối phương gọi vậy cũng không sai, sau đó hắn bất đắc dĩ nói:
“Vì ngoại trừ biết chút võ thuật thì ta chẳng biết gì cả, không phải đi làm ở công xưởng thì cũng là đi làm bảo an ở tiểu khu. Đúng rồi, có phải ngươi bị lạc đường không?"
“Đương nhiên là không phải Chu Ngưng Nguyệt phản bác:
“Cũng đúng"
Lý Lạc Thu gật đầu nói:
“Đứa bé lớn như ngươi đều tinh ranh rồi, đâu giống bị lạc đâu.
Chu Ngưng Nguyệt:
"..."
“Vậy nhà ngươi ở đâu?"
Lý Lạc Thư lại hỏi:
“Vườn hoa Phú Quý.
Chu Ngưng Nguyệt đáp.
“Vậy thì khá gần.
Lý Lạc Thư cũng không nghĩ nhiều.
Gần thế chắc không thể lạc được đâu.
1078 chữ