Số Lẻ Lúc này một con hổ nhảy lên chân Hàn Tô, dường cũng muốn ăn. Hỏa phượng hoàng cũng dừng lại trên đầu Hàn Tô.
“Các ngươi ăn thì ăn, đừng bám lấy ta.
Nàng có chút bất đắc dĩ nói.
“Có thể quấn lấy ta.
Tô Thị cười nói. Hai thần thú nghe xong liền lắc đầu. Tô Thi quá thần thánh, thần thánh đến mức không thể xâm pham.
Tô Thị:
Cảm giác bị thú cưng mạo phạm.
Lúc này một con quả cầu lông cũng hạ xuống đùi trắng nõn của Hàn Tô, đó là thú cưng của Âm Túc. Còn thú cưng của Từ Từ và Minh Nam Sở đang ở trong bể cá. Một con chìm trong nước như hòn đá, một còn không ngừng phun ra nước, hoàn toàn không cần người chăm sóc, chỉ cần cho ăn là được. “Không thể nói như vậy được?
Minh Nam Sở nghiêm túc nhìn sư tỷ của mình, nói: “Nhiếp ảnh gia chỉ là nhân viên được mời đến làm việc, cùng lắm chỉ có quan hệ ông chủ người làm. Nhưng mừng tiền thì có nghĩa là khách, hai điều này giống nhau sao? Ngươi muốn bị nói là Thánh Tử Ma Đạo thuê ngươi đến làm việc, hay là muốn nói được Thánh Tử Ma Đạo mời tham dự hôn lễ?"
Gia Cát Du sửng sốt, hào phóng nói:
“Bao nhiêu tiền, nói đi"
“Trước đây ta từng tham dự một lần, mừng hai trăm Âm Túc bày xong đồ ăn rồi ngồi xuống nói.
“Ta cũng từng tham dự, một người ba trăm, một người năm trăm.
Từ Từ nói.
“Ta cũng gặp rất nhiều, đồng nghiệp thông thường đều là hai ba trăm?
Gia Cát Du nói.
“Kết hôn mừng số lẻ là không tốt phải không?"
Hàn Tô hỏi.
“Số lẻ? Đâu phải số lẻ?"
Tô Thi nhìn Hàn Tô nghiêm túc nói:
“Năm trăm và ba trăm đều là số chẵn mà"
Hàn Tô:
"..."
Tô Thị sai rồi ư? Không sai.
Hàn Tô đẩy kính mắt, cảm giác hôm nay trạng thái Tô Thị rất tốt.
“Nhưng hình như ta không cần mừng, ta và Chu Tự vốn là người một nhà, cha mẹ ta sẽ mừng, ta hoàn toàn không cần thiết"
Tô Thi lại nói.
“Vẫn nên mừng thì hơn.
Minh Nam Sở tỏ vẻ mặt nghiêm túc nói:
“Lúc làm việc, ngươi được quan tâm nhiều như vậy, đồng nghiệp là đồng nghiệp, họ hàng là họ hàng, khác nhau chứ. Hơn nữa ba trăm năm trăm đúng là nghe không hay, hay là một ngàn đi, góp lại số tròn. Chu Tự đã tặng chúng ta nhiều đồ như vậy, lúc này còn nhỏ mọn thì chúng ta thật keo kiệt, đúng là không phải con người. Ta đề nghị một ngàn. Ai đồng ý? Ai phản đối?"
“Ta không vấn đề gì?
Từ Từ đồng ý đầu tiên. “Ta cũng không vấn đề"
Âm Túc cũng nói theo.
“Ta đồng ý.
Tuy Gia Cát Du đau lòng, nhưng cũng cảm thấy nên vậy. Một quả bất tử, một quả trí tuệ, còn có bảo vật phó bản. Những thứ nàng có được vượt qua tưởng tượng của nàng. Lúc này Tô Thi và Hàn Tô quay sang nhìn nhau.
Tô Thi vô dụng thì vô dụng, nhưng nàng hiểu rất nhiều chuyện.
Mọi người ngồi đây ai cũng có thể hào phóng, duy chỉ có Minh Nam Sở không thể nào hào phóng. Cả người từ trên xuống dưới hắn cũng không góp được một ngàn, năm trăm cũng khó khăn. Hôm trước còn vay nàng tiền ăn cơm cơ.
Hàn Tô bên cạnh đẩy kính mắt, lúc này mắt kính phản chiếu ánh sáng. Vậy thì chân tướng chỉ có một.
“Thì ra ngươi sống ở đây?
Trước Tân thế kỷ, Chu Ngưng Nguyệt nhìn cổng lớn tiểu khu nói.
“Ngươi đã nói với cha mẹ ngươi chưa?"
Lý Lạc Thư có lòng tốt nói:
“Tự ý chạy ra ngoài, còn đi cùng người lạ là một việc rất nguy hiểm.
“Không sao, ta không phải trẻ con nữa, chỉ trông như trẻ con thôi.
Chu Ngưng Nguyệt thuận miệng nói.
Không phải trẻ con sao lại lạc đường? Lý Lạc Thư cảm thấy cô bạn nhỏ này quá tự tin rồi, như vậy rất nguy hiểm.
Phải xin số điện thoại của cha mẹ nàng, nhắc nhở thêm.
“Ta nói với ngươi này, gặp thì gặp, nhưng sau này ra ngoài nhất định phải nói với cha mẹ ngươi, và đừng đi cùng người lạ.
Lý Lạc Thư không nhịn được lại nhắc nhở hai câu.
“Ta biết rồi"
Chu Ngưng Nguyệt gật đầu.
Lúc này họ đi vào thang máy, rất nhanh đã đến trước cửa nhà Lý Lạc Thư.
“Ngươi cẩn thận đấy, đừng ngạc nhiên, gặp thì gặp rồi, đừng đi khắp nơi nói bạn gái ta, nếu không sẽ ảnh hưởng lớn đến nàng ấy"
Lý Lạc Thư hít sâu một hơi dặn dò.
“Ta biết rồi, ta từng gặp đủ loại trường hợp. Gặp bạn gái người khác là chuyện nhỏ, sẽ không chọc cho tỷ tỷ không vui” Chu Ngưng Nguyệt lấy quả táo ra, định đi vào cho tỷ tỷ ăn, sau đó chụp ảnh chung. Thực ra nàng cũng rất tò mò bạn gái đại ca Chu Tự trông như thế nào. Dù sao những người này giống như truyền kỳ giới tu chân, bạn gái nhất định cũng phi phàm. Nghĩ vậy, Chu Ngưng Nguyệt có chút hưng phấn.
Cạch...cạch...
Cửa được mở ra, Lý Lạc Thư đi vào bên trong. Chu Ngưng Nguyệt thò đầu vào bên trong, phát hiện chỉ nhìn thấy sofa, không thấy bạn gái Lý Lạc Thư. Sau khi đi vào, nàng tiện tay đóng cửa.
“Bạn gái ngươi đâu?"
Căn nhà này không nhỏ, phòng khách vừa liền với phòng bếp, vừa thông với ban công. Ánh sáng chiếu tốt, nhưng nàng phát hiện chỗ phơi quần áo ở ban công không có quần áo con gái, như vậy không thể đoán được dáng người của bạn gái Lý Lạc Thư. Trong phòng bếp cũng không thấy dụng cụ nấu ăn. Không nấu cơm ư? “Hình như là không nhắc đến biết nấu ăn.
Chu Ngưng Nguyệt gật đầu, công nhận suy đoán trong lòng. Không biết nấu ăn, chắc chắn không bằng Thu Thiển, bây giờ phải xem tính cách và dáng người, và cả dung mạo, khi chụp ảnh về cũng dễ giải thích.
1139 chữ